Bà cụ cầm trên tay một tấm ảnh đen trắng, trong tấm ảnh ấy là một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo sơ mi quê mùa trộng thùng thình, cô ngồi ngay ngắn trên ghế với nụ cười có chút gượng gạo, trên tay thì ôm một đứa bé bụ bẫm.
Cậu đã từng nhìn thấy tấm ảnh này ở nhà, đó là ảnh chụp chung của ba và bà nội khi ông còn nhỏ.
"Trường An, nếu cậu không muốn gặp bà ấy, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà ăn cơm." Đạo Niên đi đến bên cạnh Thẩm Trường An, "Còn nếu cậu muốn gặp bà ấy, tôi sẽ đi cùng cậu."
Thẩm Trường An quay lại nhìn Đạo Niên: "Sao anh lại đứng lên rồi, chân có đau không?"
"Không đau lắm."
"Không đau lắm thì chính là vẫn còn đau." Thẩm Trường An đỡ lấy tay Đạo Niên, "Dựa vào tôi này."
Đạo Niên nghe theo dựa lại gần, nếu không phải ngoại hình của y tương đối cao thì có lẽ đã trình diễn trực tiếp cái cảnh được gọi là chim nhỏ nép vào người luôn rồi.
Diêm Vương cảm thấy mình không thể xem tiếp được, vì nếu như tiếp tục xem thì ông sẽ nghĩ liệu có phải nơi nào đó của Thiên Đạo đã xảy ra vấn đề gì rồi không.
"Khi tôi còn nhỏ, mối quan hệ giữa mẹ và bà nội cũng không được tốt lắm, bà nội luôn không thích mẹ tôi quá bận rộn với công việc, không thể chăm sóc tốt cho ba tôi." Thẩm Trường An nhớ lại một đoạn ký ức mơ hồ khi còn nhỏ, "Ba tôi đã đáp lại rằng, ông là một người đàn ông cao to thì nên chăm sóc cho mẹ tôi mới đúng, chứ không phải mẹ tôi sẽ chăm sóc cho ông.
Bởi vì việc này, bà nội đã cực kỳ tức giận, sau đó bà trở về quê, không sống cùng ba mẹ tôi nữa."
"Sau này khi ba mẹ tôi mất, tôi được đưa đến cho bà nội ở quê, bà nội......"
Khoảng thời gian ở nhà bà nội giống như một cơn ác mộng vậy.
Bị bà nội ép uống thứ nước bùa bốc ra mùi kỳ lạ, bị bà nội mắng chửi khắc cha khắc mẹ, bị đánh đập, bỏ đói và bị phạt quỳ, cuối cùng thậm chí suýt nữa còn bị bà nội giế.t chết, đơn giản là vì bà cảm thấy, cậu chết rồi thì ba sẽ trở về.
"Đi thôi." Thẩm Trường An hít sâu một hơi, bà nội trở thành nỗi ám ảnh trong tuổi thơ của cậu, nhưng ba đã nuôi nấng cậu, nể mặt ba, cậu sẵn lòng đi chuyến này.
Tất cả mọi người nói bà điên rồi, nhưng bà cụ cảm thấy mình vẫn còn tỉnh táo, bà nhớ rõ con trai mình vừa ngoan vừa giỏi, là một thanh niên đẹp trai nhất trong toàn bộ thị trấn, cậu là con trai của bà.
Con trai của bà là bộ đội đặc chủng, sau này còn làm cảnh sát và đội mũ kê-pi, cực kỳ ưu tú.
Bàn tay run rẩy của bà, suy yếu lấy ra tấm ảnh chụp chung của mình và con trai từ dưới gối, hít thở một cách khó khăn.
"Bà sắp chết rồi." Một bà lão điên điên khùng khùng dựa vào ngoài cửa sổ phòng bà, "Ngày nào cũng nói con trai mình rất lợi hại, kết quả còn không phải chết lẻ loi một mình sao, cái đồ đại vương da trâu, không biết xấu hổ!"
Bà cụ trợn to hai mắt, tức giận trừng bà điên ngoài cửa sổ, ai nói bà khoác lác chứ?
"Đồ lừa đảo đồ lừa đảo, vốn chỉ là một kẻ lừa đảo không có con cháu mà thôi." Bà điên vỗ tay rung đùi đắc ý đứng bên ngoài, sau khi bị các bác sĩ y tá của bệnh viện tâm thần phát hiện, bà ta liền bị kéo về phòng.
Bà cụ cảm thấy hôm nay thính giác mình rất tốt, cứ việc bà điên kia đã bị kéo đi, nhưng bà vẫn nghe được bà ta đang mắng mình là một kẻ lừa đảo không có con cháu, mà lại khoác lác nói có con trai.
"Tôi có một đứa con trai!" Bà nắm chặt ảnh chụp, "Con trai tôi còn giành vinh quang về cho đất nước nữa đấy!"
Con trai bà thật sự rất tuyệt vời, ngay cả phòng bệnh mà bà đang ở cũng là phòng đơn.
Bác sĩ còn nói mọi chi phí của bà đều do nhà nước chi trả, những thứ này đều là do con của bà kiếm cho bà đấy.
Nhưng mà......
Thằng bé chết rồi sao?
Thằng bé đã chết rồi!
Bà cụ hé miệng, lại phát hiện mình không thể khóc cũng không rơi nước mắt được.
"Không con, không cháu!"
Những kẻ điên đó, thế mà lại bắt đầu ca hát rồi?
"Bà điên, đồ già lừa đảo."
Không không không, con trai bà đã mất, thì bà cũng còn có cháu mà.
Bà còn có một......!Cháu trai.
"Tôi có cháu đấy." Bà nghĩ rằng mình đang hét lên giận dữ.
Tuy nhiên, chẳng ai có thể nghe thấy tiếng hét này ngoại trừ bà.
Bà có một đứa cháu trai tên là Thẩm Hữu, thành tích học tập rất xuất sắc, thi lần nào cũng đứng đầu lớp.
Bà cụ đột nhiên bình tĩnh lại, vì bà chợt nhớ ra, có người đã từng đã nói với bà rằng đứa cháu kia của bà là một điềm gở, là do cậu đã khắc chết con trai bà.
Chỉ cần cậu bằng lòng lấy mạng đổi mạng thì con trai của bà có thể sống lại.
Tuy nhiên, dù bà đã dùng hết mọi cách có thể rồi nhưng vẫn không thể cứu được con trai, Thẩm Hữu cũng không có chết.
Bà đột nhiên có chút sợ hãi, nếu đi xuống đó rồi, con trai hỏi Thẩm Hữu sống có tốt không, bà nên trả lời thằng bé thế nào đây?
Thẩm Hữu......
Thẩm Hữu đã bị người ta đưa đi rồi.
Bà đã mười mấy năm không gặp cậu, bà nên nói với con trai thế nào đây? Bà nhớ rõ con trai đối xử với Thẩm Hữu rất tốt, sẽ quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa cho cậu cưỡi, còn để cậu ngồi trên vai đi chơi nữa.
Thế nhưng, bà đã làm mất con trai của con mình rồi.
"Bà già góa bụa cô đơn, không ai quan tâm, không ai thăm, khi chết rồi cũng chỉ có một tám ván quan tài." Những kẻ điên ở bên ngoài vẫn đang hát, bà xem thường bọn họ, bọn họ cũng xem thường bà.
Bà thấy hơi giận, lại lười không thèm so đo với những kẻ điên này.
Bà là người có đầu óc bình thường nhất trong cái bệnh viện này, còn những bác sĩ và y tá kia cũng đã bị bệnh tâm thần, đầu óc không còn tỉnh táo mấy.
Hít thở càng lúc càng khó, bà nắm chặt tấm ảnh trong tay, con trai của bà......!Tại sao vẫn chưa tới đón bà vậy?
Cửa phòng chậm rãi mở ra, bà khó khăn quay đầu nhìn lại, là A Khang nhà bà tới sao?
Không, không phải A Khang.
Người thanh niên bước vào phòng rất ưa nhìn, làn da trắng nõn, trên má còn có hai lúm đồng tiền, vừa gặp đã làm người ta thấy thích rồi.
Đáng tiếc, một đứa trẻ ngoan như vậy mà đầu óc cũng xảy ra vấn đề, bị đưa đến đây luôn ư?
Người thanh niên càng đi càng gần, vẻ mặt của cậu rất kỳ quái, bà cụ thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu đến để cướp ảnh của mình sao? Bàn tay run rẩy của bà muốn giấu tấm ảnh dưới lớp chăn bông, thế nhưng tay bà chẳng có chút sức lực nào cả, vậy nên tấm ảnh đã rơi xuống đất dọc theo khe hở ngón tay bà.
"Ảnh của tôi......"
Đừng cướp ảnh của tôi!
Đừng cướp ảnh của tôi!
Thẩm Trường An nhìn tấm ảnh rớt trên giày mình, khom lưng nhặt nó lên đặt vào lòng bàn tay bà cụ.
Hơn mười mấy năm không gặp lại nhau, bà cụ đã già hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của cậu, cũng gầy hơn rất nhiều,