Ngay khi những lời này được thốt ra, cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh.
Đạo Niên mặt không cảm xúc nhìn mọi người, mặt mọi người dại ra nhìn về phía Thẩm Trường An và Đạo Niên.
Không xong, sao bọn họ lại quên chuyện này chứ?
Tiên sinh cũng thật là, đang khỏe mạnh không bị gì mà một hai phải giả vờ tàn tật trước mặt Trường An, làm cho bây giờ bọn họ nói dối không được, mà nói thật cũng không được.
Với thân phận của bọn họ, đi ra ngoài cũng là những vị thần chính trực nổi tiếng, thì sao có thể không biết xấu hổ mà nói dối chứ?
"Trường An à." Lão Triệu ló đầu ra từ phòng bếp, cười ha hả vẫy vẫy tay với Thẩm Trường An, "Lại đây giúp chú cái này với."
Thẩm Trường An liếc mắt nhìn mọi người đang không được tự nhiên cho lắm, sau đó xoay người bước đến phòng bếp.
Tất cả mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, khi họ nhìn về phía tiên sinh, thì y đã nằm thoải mái trên sô pha mềm mại rồi, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì tới y.
Sao trên đời này lại có một Thiên Đạo vô sỉ như vậy chứ?!
Thẩm Trường An vừa đi vào phòng bếp đã bị chú Triệu nhét một chén cá khô chiên vào tay, cậu nhớ hình như Đạo Niên cũng thích ăn cái này, nên liền cầm chén chuẩn bị đi ra ngoài.
"Trường An, chờ chút." Lão Triệu ngăn Thẩm Trường An lại, chỉ vào cái ghế nhỏ bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống, "Chúng ta trò chuyện vài câu đã."
Thẩm Trường An đành phải ôm chén ngồi xuống, một bên gặm cá khô nhỏ một bên chờ chú Triệu mở miệng.
"Chuyện về đôi chân của tiên sinh, cháu biết hết rồi đúng không?"
Chuyện hai chân của Đạo Niên bất ngờ khôi phục sao? Thẩm Trường An gật đầu.
"Tiên sinh đột nhiên đứng lên, hơn nữa còn đi lại bên cạnh cháu, kỳ thật bọn chú cũng rất bất ngờ." Chú Triệu thở dài, "Mấy năm nay tiên sinh luôn dựa vào xe lăn để ra ngoài, bọn chú nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.
Nhưng cháu cũng biết tính tiên sinh rồi đấy, không thích nói chuyện cũng không thích giao tiếp với ai, mấy năm qua bọn chú đều quen rồi."
"Hôm nay đột nhiên nhìn thấy ngài ấy đứng lên, bọn chú cũng rất ngạc nhiên, nhưng bọn chú không dám để lộ nửa phần trước mặt tiên sinh, vì sợ tiên sinh nghĩ rằng bọn chú để ý chuyện y ngồi xe lăn trước đây." Chú Triệu lại thở dài.
"Trường An, tiên sinh đã phải sống trong những ngày vất vả và cô đơn, mãi đến khi cháu bước đến cạnh y, thì rốt cuộc y mới có thêm chút sức sống, hy vọng sau này cháu có thể ở cạnh y nhiều hơn, quan tâm y nhiều hơn nữa.
Đôi khi nếu một người bị bệnh, thì đó không phải là cơ thể bị bệnh, mà là tâm."
Nghe chú Triệu nói, Thẩm Trường An quên luôn việc ăn cá khô, cậu ngơ ngác nhìn chú Triệu, một lúc lâu sau mới nói: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho Đạo Niên trong những năm qua."
Khó trách bọn họ ở trước mặt Đạo Niên, mà mọi chuyện diễn ra vẫn cứ như bình thường, hóa ra là vì lo cho tâm trạng của Đạo Niên.
Hiểu được điều này, cậu có chút hối hận, vừa rồi không nên hỏi ra câu đó.
Có thể là do sau khi hai chân Đạo Niên khôi phục, làm cho cậu vui đến độ mất đi lý trí, nên khi nói chuyện có chút không biết suy nghĩ.
"Tuy rằng mối quan hệ giữa bọn chú được gọi là ông chủ và người làm công, nhưng là cảm tình trong mấy năm qua sớm đã vượt qua mối quan hệ chủ tớ rồi." Chú Triệu đặt một đĩa hoa quả thập cẩm đã cắt xong vào tay Thẩm Trường An, "Cháu có thể xuất hiện bên cạnh ông chủ, chú thật sự rất vui."
Thẩm Trường An bưng một chén cá khô và một đĩa trái cây: "Có thể gặp được Đạo Niên, cháu cũng rất vui."
"Vậy giờ đem trái cây và cá khô sang đó ăn với tiên sinh trước đi, thấy hai đứa đi lâu mà vẫn chưa về nên bọn chú ăn trước rồi, đồ ăn của của hai đứa sẽ xong nhanh thôi, chờ chú múc canh ra là xong rồi."
"Vâng." Thẩm Trường An gật đầu đi ra phòng bếp.
Chú Triệu vẫn giữ vững nét mặt mà vụ cười thành thật trên môi, nhưng tay thì lại vỗ ngực với nỗi sợ hãi trong lòng, cuối cùng cũng lừa được Trường An rồi.
Dù sao ông cũng chưa từng nói chân tiên sinh có vấn đề, chỉ nói y phải dựa vào xe lăn để ra ngoài, cho nên cũng không xem như nói dối.
Đây là một miêu tả có tính thiện chí và thân thiện.
Sau khi hai chân Đạo Niên khôi phục bình thường, ngoại trừ ngày đầu tiên vì hưng phấn mà đi dạo ở bên ngoài, rồi sau đó không cẩn thận mà đi đến đường hoàng tuyền giống cậu, thì y không thích đi lại nữa.
Hàng ngày nếu y không vùi mình trên sô pha thì chính là dựa vào sô pha, cả cơ thể đều được viết lên một chữ lười to bự.
Vì muốn làm Đạo Niên nhúc nhích vài cái mà trước khi đi làm, Thẩm Trường An đã lấy ra toàn bộ hàng hóa mình mua ngày 11 tháng 11 rồi chất đống trước mặt Đạo Niên.
"Mấy thứ này phải làm phiền anh rồi." Thẩm Trường An một bên đổi giày, một bên nói với Đạo Niên, "Sau khi ngủ trưa nhớ phải ra vườn đi vài bước đấy."
Đạo Niên nhìn đống hàng chuyển phát nhanh chồng chất như núi: "......"
Trước mặt Thẩm Trường An, y duỗi tay tháo ra một hai gói hàng, chờ đến khi Thẩm Trường An đi rồi, y lập tức để gói hàng trong tay sang một bên rồi quay đầu nhìn hai người Thần Đồ và Úc Lũy.
Úc Lũy vừa định tiến lên giúp đỡ thì bị Thần Đồ cản lại: "Tiên sinh, đây là việc chính miệng Trường An yêu cầu ngài làm đấy, ngài nói xem ngài cũng đã đồng ý sẽ tự tay mở hàng với cậu ấy rồi, mà giờ lại muốn chúng tôi đến làm có phải là không tốt lắm không?"
Đạo Niên mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu, ngay khi Úc Lũy cho rằng tiên sinh sẽ giận, thì trông thấy tiên sinh xụ mặt, tiếp tục mở gói hàng, sau đó y chê tốc độ mở gói hàng không được nhanh nên dùng cả phép thuật luôn.
Nhưng mà Thẩm tiên sinh cũng mua nhiều thứ ghê, cái gì mà dầu gội, sữa tắm, áo ngủ, dép lê, thậm chí còn có cây gãi ngứa nữa chứ?
Mua thứ đồ chơi này có ích lợi gì vậy?
Dụ.c vọng mua sắm của con người cũng kỳ lạ ghê.
Sau khi mở đống hàng này xong, Đạo Niên liền ngã lưng ra ghế, rồi cứ như vậy nằm cả một buổi trưa.
Chờ đến khi Thẩm Trường An tan làm trở về, y chỉ vào đống đồ đã được phân loại trên mặt đất, nói, "Tháo xong hết rồi."
"Làm việc vất vả rồi." Thẩm Trường An đem đồ ăn vặt mình mua ở ven đường nhét vào tay Đạo Niên, "Có đi dạo không?"
"Có." Trợn mắt nói nói dối đã trở thành bản năng của Thiên Đạo đại nhân.
"Ồ~~" Thẩm Trường An kéo dài ngữ điệu, "Vậy cho nên số bước chân biểu hiện trên WeChat của anh chỉ có hơn 300 bước, chỉ là do hệ thống điện thoại xảy ra vấn đề thôi đúng không?"
Vẻ mặt của Đạo Niên vẫn không thay đổi: "Tôi không mang theo điện thoại khi ra ngoài."
"Có thật không, không gạt tôi chứ?" Thẩm Trường An cười tủm tỉm nhìn Đạo Niên.
Đạo Niên: "......"
Thấy y nín thinh không nói gì, Thẩm Trường An cởi áo khoác ra, làm bộ không biết y đang nói dối, sau đó hướng về phía phòng bếp hít sâu một hơi: "Chú Triệu đang nấu gì vậy, thơm quá."
Đạo Niên: "......"
Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong Thẩm Trường An đưa ra đề nghị đi tản bộ, Đạo Niên liền ngoan ngoãn đi theo, không hề tìm lấy cớ từ chối.
Thành phố Ngô Minh nhiều núi và sông, đến mùa đông rất dễ có sương mù vào ban đêm, Thẩm Trường An cất tay vào áo khoác, quay đầu nhìn về phía Đạo Niên đang chậm rì rì đi theo sau mình, "Chân của anh mới vừa khôi phục, không thể đi quá xa, nhưng cũng không thể ở yên không vận động mỗi ngày được.
Anh đó......"
Thẩm Trường An cảm thấy bất đắc dĩ, sao có thể nuôi ra tính cách lười biếng này vậy?
Thẩm Trường An đã từng đọc một quyển sách có liên quan đến tâm lý học ở trường đại học, trong quyển sách đó có nói, có một loại lười biếng vốn không phải trời sinh đã thế, mà là do tình cảm người trong cuộc dành cho cuộc sống này không được mặn mà mấy, cũng không có kỳ vọng gì, cho nên không có chuyện nào có thể khơi dậy sự hứng thú và nhiệt tình của anh ta.
Cậu rất lo Đạo Niên thuộc loại tình huống này.
Đi dọc theo hoa viên hai vòng, sương mù làm ướt hết tóc, Thẩm Trường An thấy sương mù càng ngày càng dày, liền nói: "Chúng ta về nhà thôi."
"Được." Đạo Niên đi phía sau Thẩm Trường An, y quay đầu nhìn về phía màn sương dày đặc, dường như trong màn sương dày này có thứ gì đó đã biến mất dưới cái nhìn chăm chú của y.
---
"Cao nhân, Thẩm Trường An chưa chết." Trưởng lão heo run giọng nói, "Cậu ta không chỉ không chết, mà địa phủ còn bắt đầu nghi ngờ chuyện ác thú bị thả ra là do tộc thú chúng tôi làm luôn rồi."
Gã đàn ông mặc áo choàng màu tro không nói gì, trong vẻ mặt thương xót của gã lộ ra nét giận dữ, sao Đạo Niên lại xuất hiện ở nơi đó?
Theo tính toán của gã, chuyện này là không nên.
"Câm miệng." Gã đàn ông mặc áo choàng màu tro nói, "Chẳng phải ông đã lợi dụng hơi thở của tộc hồ ly rồi sao, cho dù cuối cùng có bị nghi ngờ đi chăng nữa, thì bọn họ cũng chỉ nghĩ đây là do tên Hồ Minh đã chết kia làm.
Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đã hoảng loạn như thế, ông có thể làm nên chuyện lớn gì nữa?"
Gã đàn ông mặc áo choàng màu tro phất tay áo đánh heo yêu ra khỏi căn nhà: "Cút đi, đừng quấy rầy tôi thanh tu."
Sắc mặt heo yêu đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn cố nhịn xuống cảm giác bị sỉ nhục mà lui ra ngoài.
Nếu có một ngày, nếu có một ngày......
Chỉ hận năm đó bị lợi ích của gã nung nấu lòng tham, lên con thuyền giặc không thể xuống được này.
---
Buổi sáng khi thức dậy, Thẩm Trường An đã phân phát hết mấy món đồ mua vào ngày 11 tháng 11 do Đạo Niên tự tay bóc ra cho mọi người trong biệt thự, rồi vui vẻ đi làm.
Sau khi Đạo Niên chắc chắn rằng cậu đã đi xa, mới nói với Thần Đồ: "Tôi muốn mua sắm trực tuyến."
"Trực tuyến, mua sắm trực tuyến?" Thần Đồ ngây người hơn nửa ngày mới phản ứng lại, "Tiên sinh, ngài muốn mua gì sao?"
"Máy đếm bước đi khi di chuyển cho điện thoại." Đạo Niên nghiêm mặt.
"Hãy mua loại sạc xong có thể tự di chuyển, đừng mua loại cầm tay." Nói xong, y nhét điện thoại của mình vào tay Thần Đồ, "Ra ngoài đi vài vòng rồi về đây."
Thần Đồ: "......"
Bản thân là Thiên Đạo, nhưng chỉ vì muốn lén lút lười biếng, mà ngài có thể làm được bất cứ điều gì luôn à?
---
"Trường An à!"
Thẩm Trường An đang ghi lại dữ liệu thì nghe thấy tiếng Đinh Dương than thở, sau đó hắn nhào lên bàn làm việc của cậu.
Thẩm Trường An ghét bỏ mà ngửa người ra sau: "Vừa trông thấy cái thái độ đứa con trai muốn cầu xin ba điều gì đó của anh, thì tôi biết ngay không có chuyện gì tốt cả."
"Chỉ cần cậu sẵn lòng giúp tôi chuyện này, thì có muốn tôi gọi cậu là ông nội cũng được nữa."
Khi cầu xin người ta làm việc giúp mình, từ trước đến nay Đinh Dương luôn có thể lấy ra dáng vẻ hèn mọn hoàn mỹ nhất để lấy được sự thương hại của đối phương.
"Trưa nay ông nội tôi mừng sinh nhật lần thứ 79, mà hôm nay lại đến lượt tôi ra ngoài trực ca, nhưng tôi lại muốn được tan làm sớm, về sớm một chút.
Cậu xem cậu lớn lên đẹp trai như vậy, làm người lại nghĩa khí, liệu có thể đổi ca với tôi được không?"
"Ừm......" Thẩm Trường An làm ra trạng thái trầm tư, sau khi thấy Đinh Dương khẩn trương cũng đủ lâu rồi mới nói, "Hôm nay là sinh nhật lần thứ 79 của ông nội anh, mà anh lại gọi tôi là ông nội, không sợ sau khi về ông cụ sẽ chạy theo đánh anh à."
"Chẳng cần cậu nói, tuy ông nội tôi đã lớn tuổi, nhưng sức lực cũng không nhỏ đâu." Đinh Dương nói với vẻ mặt đau khổ, "Lúc leo núi, tốc độ của ông ấy còn nhanh hơn cả tôi."
"Thôi được rồi, tôi sẽ ra ngoài trực ca giúp anh." Ghẹo đủ rồi, Thẩm Trường An cười, "Chúc ông cụ sống lâu trăm tuổi, lúc sống đến 110 tuổi, vẫn còn có sức đánh anh."
"Hì hì, cảm ơn nha." Đinh Dương gãi đầu, "Nếu ông ấy có thể sống lâu, lúc đến 110 mà vẫn có thể đánh tôi thì cũng tốt.
Nhà có một người già, như có một bảo vật mà."
Thẩm Trường An đẩy bảng số liệu cho Đinh Dương: "Vậy anh giúp tôi làm cái này đi, tôi ra ngoài làm việc đây."
Kể từ sau khi Đạo Niên tài trợ cho bộ phận bọn họ, bộ phận của bọn họ liền có một chiếc xe xinh đẹp để chạy làm việc bên ngoài, với nền là sơn màu trắng, trên đó còn in chức danh của Bộ Dân chính bọn họ, lái ra ngoài cũng có thể diện hơn chiếc xe buýt nhỏ rách nát lúc trước.
Thẩm Trường An lái xe chậm rãi dạo trên phố, thỉnh thoảng có vài người bán hàng rong nhìn thấy cậu, thì họ liền khiêng quầy hàng của mình lên chạy thẳng một mạch, chỉ để lại cho cậu một bóng dáng xa xăm.
Cậu cũng đâu phải quản lý thành phố đâu trời, chạy nhanh như vậy làm gì chứ?
Thẩm Trường An thấy bên đường có một bà lão đang bán đồ đan bằng tay, bởi vì chân cẳng tương đối chậm nên vẫn đang run rẩy thu dọn đồ đạc, vì thế liền đậu xe ở bên đường, mua vài đôi găng tay ở chỗ của bà, rồi cũng không nói nhiều mà xoay người lái xe từ từ rời khỏi, chỉ để lại bà lão cầm tiền bán găng tay, ngơ ngác thẫn thờ nhìn chiếc xe đang rời đi.
"Động, động tác quá nhanh rồi đó?" Nhân viên của tổ quan sát xã hội đi ra từ trong góc khuất, "Chỉ tùy tiện lấy vài đôi găng tay rồi rời đi ngay, cho thấy cậu ấy cũng không thật sự muốn mua găng tay, mà chỉ muốn cho nhân viên sắm vai bà lão của chúng ta kiếm tiền thôi."
"Mặc dù vừa rồi chúng tôi chưa kịp chụp diện mạo của người này, nhưng chúng tôi đã chụp được chiếc xe cậu ấy lái, hình như trên xe có in mấy chữ Bộ Dân chính, có vẻ nó là một cơ quan nào đó làm công việc phục vụ cho người dân ở địa phương."
"Cậu ấy đã dùng hành động của mình, giải thích cho ý nghĩa của tên bộ phận cậu ấy làm việc."
Thẩm Trường An không biết hành động của mình đã bị camera ghi lại, cậu rẽ qua ngã tư đầu phố, nhìn