“Cậu nói là sự thật hết sao may mà tui từ bỏ rồi ko thôi tui cũng bị lừa như cậu may quá máy quá tạ ơn trời” cậu chấp tay vái lại trời vì đã cho cậu cái may mắn ấy
“Tôi khuyên cậu nên! à hả cậu mới nói gì cậu từ bỏ rồi sao đúng tốt quá rồi đúng là cậu may mắn hơn tôi” ánh mắt hoảng hốt nhìn Lâm Nhất sao cậu ta có thể nói từ bỏ là từ bỏ nhanh như vậy sao
Suy nghĩ lại từng chuỗi sự việc thì cậu mới nhận thức ra được mọi thứ ở trong truyện nó sẽ khác hoàn toàn với ở ngoài đời sao lại có chuyện nữ chính đi lừa tiền người khác
“Đúng là một cuốn tiểu thuyết ngớ ngẩn như vậy mà mình cũng đọc hết được”
Cậu nhắm mắt ngủ như ch*t đến sáng ngày hôm sau khi mặt trời chiếu qua từng khe cửa sổ ánh nắng hắt vào làm nó chiếu hết lên trên mặt Lâm Nhất khiến cho cậu lúc này càng trở nên lung linh xinh đẹp hơn mắt to mũi cao môi hồng màu da trắng tạo nên vẻ đẹp sắc xảo
“Cậu chủ dậy thôi đã đến giờ đi học rồi ạ nếu cậu ko dậy là sẽ trễ học đấy” người giúp việc vừa gõ cửa vừa nói
Nghe thấy âm thanh bên ngoài cơ thể cậu đã nhúc nhích y như con sâu đo vậy cựa quậy ko chịu yên
“Tui biết rồi chị xuống trước đi tui xuống liền đây chị làm bữa ăn cho tui nha tui VSCN nhanh lắm á” vươn vai một cái ngáp ngắn ngáp dài ngồi thần thờ trên chiếc giường một lúc cậu mới chịu dậy vì hôm qua cậu ngủ muốn quay nay vẫn còn buồn ngủ
Đi vào soi gương nhìn thấy gương mặt siêu đẹp trai của mình gật đầu ưng ý ko khác kiếp trước là mấy vẫn vậy chỉ tội da trắng hơn xíu thôi nhưng giờ cậu mới để ý đến cái đầu tổ quạ của mình
“Tóc của tui sao lại xấu như vậy ko hợp với mặt xíu nào cả hết đẹp trai rồi