Tống Đình Thâm gật đầu: "Hơn nữa, dựa vào sự hiểu biết của tôi về Hà Phi, cậu ta vô cùng quan tâm đến em gái của mình. Huống chi người trong nhà Hà Phi cũng không phải là người bình thường, có lẽ từ lúc cháu trai của bà cô tiếp xúc với em gái của Hà Phi thì người nhà của cậu ta đã điều tra ra được rất nhiều thứ rồi. Dù sao không phải tất cả mọi người đều là kẻ ngốc, nhà bà cô cứ luôn cho rằng mình có thể điều khiển người khác nhưng lại không nghĩ đến, cho dù là ba của Hà Phi hay Hà Phi, nếu có thể ngồi được trên cái vị trí ngày hôm nay thì tâm tư và lòng dạ không phải là thứ mà người nhà bà cô có thể so sánh được. Vì vậy cuối cùng ai sẽ là người chịu thiệt thòi, tôi căn bản không hề lo lắng. Người mang sự tham lam và mục đích không tốt thông thường đều sẽ không có kết quả tốt."
Nguyễn Hạ lĩnh giáo, lại nổi ý muốn giỡn với anh: "Vậy anh cảm thấy tôi sẽ có kết quả tốt hay không?"
Lúc mới bắt đầu thì Tống Đình Thâm còn chưa phản ứng lại kịp, đợi đến lúc anh nhìn thấy nụ cười gian xảo trên mặt cô thì mới bất đắc dĩ nói: "Tôi không có ám chỉ ai hết."
"Tôi không có nói anh ám chỉ tôi, tôi đang hỏi anh, anh cảm thấy tôi sẽ có kết quả tốt hay không?"
Tống Đình Thâm cúi đầu nhìn bò bít tết trong đĩa, lại nhìn cô một chút rồi nghiêm túc nói: "Có."
Nguyễn Hạ cầm ly lên rồi cụng ly với anh, phát ra tiếng vang lanh lảnh: "Nhờ lời tốt của anh."
Đợi đến lúc từ quê của Tống Đình Thâm trở về, Nguyễn Hạ phát hiện ra anh thật sự có thể chất của Cẩm Lý. Anh nói cô sẽ có kết quả tốt, tuần lễ hoàng kim của lễ Quốc Khánh vừa mới kết thúc, cô liền nhận được một lá thư.
Trước đó Nguyễn Hạ muốn tìm một công việc, không muốn để bản thân trở nên vô dụng, thế nhưng bởi vì cô không thiếu tiền, hơn nữa còn muốn học khẩu ngữ tiếng Anh nên mới tạm gác lại chuyện tìm việc. Có điều cô đã nộp CV, cũng nhận được điện thoại phỏng vấn, đương nhiên không có một công ty nào hấp dẫn được cô.
Bây giờ đã qua thời gian lâu như vậy rồi, cô lại nhận được thư mời đi phỏng vấn. Điều quan trọng nhất chính là công ty này quả thực như là chế tạo riêng cho cô vậy!
Thứ nhất, địa chỉ của công ty này rất gần nhà cô. Nguyễn Hạ tìm hiểu một lát, cô chỉ cần lái xe nhiều nhất là mười phút thôi, hơn nữa chỗ này rất ít khi kẹt xe.
Thứ hai, lời mời mà cô nhận được là chức vị nhân viên của bộ phận quốc tế. Trên thông báo phỏng vấn có viết, bởi vì nguyên nhân lệch múi giờ nên nhân
viên có thể tự khống chế thời gian làm việc, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao là ổn.
Cuối cùng, phương diện tiền lương sẽ được thảo luận trực tiếp, thế nhưng trên đó cũng viết rất rõ ràng, mỗi tháng ngoại trừ tiền lương cơ bản thì còn có tiền thưởng, tiền hỗ trợ cho việc ăn ở đi lại, mỗi tuần chỉ cần đi làm năm ngày...
Rốt cuộc thì có thể lấy được bao nhiều tiền, tuy rằng trên đó không viết chi tiết, có điều chỉ tính tiền hỗ trợ thôi thì đã có hai ngàn! Đây quả thật là công ty hào phóng nhất mà Nguyễn Hạ từng phỏng vấn!
Ngay cả tiền hỗ trợ đã nhiều như vậy rồi, tiền lương và tiền thưởng gộp lại chắc cũng sẽ không quá ít.
Hơn nữa công ty này chỉ mới thành lập không lâu, nhân viên không nhiều, quan hệ giữa các đồng nghiệp cũng sẽ đơn giản hơn. Nhiều tiền, ít chuyện gần nhà, tuy rằng công ty này không đủ hết cả ba nhưng cũng đã đủ để hấp dẫn Nguyễn Hạ.
Dù sao ngày mai cô cũng không có việc gì, vậy thì đi phỏng vấn xem sao. Nếu thảo luận thuận lợi thì cô cũng có thể đi làm được rồi!
Học khẩu ngữ được một quãng thời gian ở ngoài, đây chính là thời điểm phát huy tác dụng của nó, cô cũng có thể thay đổi thời gian học khẩu ngữ ở ngoài, còn lớp bánh bên kia cũng có thể đổi thời gian...
Nguyễn Hạ cảm thấy Tống Đình Thâm quả thực chính là Cẩm Lý.
Suy nghĩ một chút, cô liền cảm thấy rất vui, mang theo cái hứng thú khi đùa dai, cô đổi tất cả tên liên lạc của Tống Đình Thâm trong điện thoại mình thành "Tống Cẩm Lý".
Chuyện Nguyễn Hạ quyết định đi phỏng vấn cũng không giấu Tống Đình Thâm, đợi đến lúc Tống Đình Thâm tan ca về đến nhà, lúc ở trên bàn cơm, cô nói thẳng: "Buổi sáng ngày mai tôi có một cuộc phỏng vấn cần tham gia, không thể đưa Vượng Tử đến nhà trẻ được. Anh xem nên để Vượng Tử ngồi xe của trường hoặc bớt thời gian đưa thằng bé đi học nhé."
Vượng Tử đang cầm một cái cánh gà ở trong tay mà gặm, cậu vừa nghe nói vậy liền hỏi: "Mẹ ơi, phỏng vấn là cái gì thế?"
"Phỏng vấn là một dạng kiểm tra. Mẹ muốn đi ra ngoài làm việc, Vượng Tử cảm thấy thế nào? Có điều nếu như mẹ qua được cuộc phỏng vấn trên, vậy thì sau này sẽ không có nhiều thời gian để chơi với con như bây giờ nữa."