Tình hình của Thẩm Thịnh Quân bên nước Y dạo này cũng khá tốt, bởi vì được cung cấp lương thực thuốc men đầy đủ nên thể trạng sứ khỏe của quân nhân cũng trở nên tốt hơn, sức chiến đấu cao vọt.
Những kế sách do quân địch bài ra, từng người trong số bọn họ đều đã từng nếm trải qua nên phần nào cũng rút ra được bài học kinh nghiệm, dần dần những trò tập kích đó không còn xi nhê gì họ nữa.
Bên nước Y rơi vào thế yếu, rất nhanh bị quân nhân bọn họ dồn đến bước đường cùng.
Chính phủ nước Y không còn cách nào khác đành phải giơ cờ trắng đầu hàng, bảo vật chờ đến khi ký hiệp định sẽ tự động dâng đến cho chính phủ nước V.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc sau hơn một tháng giang khổ, bên phía hắn tuy rằng đã phải thiệt hại rất nhiều nhưng vẫn chưa là gì so với nước Y.
So với họ, nước Y mới là bên thiệt hại nhiều nhất về cả con người lẫn vật chất.
Dự kiến rằng trong vòng ba năm tới đây, đất nước họ sẽ phải thụt lùi rất nghiêm trọng về mặt kinh tế.
Đối với việc này, kỳ thực trong lòng bọn họ cảm thấy rất áy náy nhưng chẳng thể làm gì hơn được.
Họ cũng chỉ làm việc dựa theo công văn trên chính phủ đưa xuống, có trách thì nên trách kẻ đầu sỏ gây ra những chuyện này.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, Thẩm Thịnh Quân cùng đoàn người nhanh chóng lên máy bay trở về nước V ngay sau đó để báo cáo tình hình.
Vốn hắn phải đi đến thủ đô để báo cáo, nhưng phía trên lại hòa hoãn tỏ ra không cần thiết phải cực khổ như vậy, khi nào trở về chỉ cần gọi màn hình để cả hai trực tiếp cùng nhau nói chuyện là được.
Bên ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ nghĩ chính phủ yêu thương quân nhân bọn họ vô cùng nhưng thực chất họ lại sợ phải đối mặt với Thẩm Thịnh Quân, sợ phải cảm thấy áy náy khi suốt thời gian cuộc chiến diễn ra đã không chủ động cung cấp bất kỳ thứ gì cho họ.
Đối với điều này, Thẩm Thịnh Quân ngoài vui mừng ra cũng chẳng tỏ vẻ gì khác.
Như vậy cũng tốt, hắn không cần phải bỏ thời gian để đi đến đó.
Nghe nói Thiệu Huy cũng đang ở gần quân khu của hắn, sau khi trở về hắn sẽ có càng nhiều cơ hội để gặp gỡ cậu hơn.
Đang lúc có sóng điện thoại, hắn tranh thủ cơ hội này mà nhắn cho cậu một tin.
Thẩm Thịnh Quân: Tôi sắp về đến rồi.
Tin tức này đến có phần đột ngột khiến cho Thiệu Huy không kịp chuẩn bị, vừa hay bây giờ cậu phải đi đến công ty Tượng Tư để phỏng vấn, sớm biết hắn sẽ về ngay hôm nay thì cậu đã xin dời ngày lại.
Thiệu Huy: Anh về đến đâu rồi?
Tin nhắn vừa gửi đi hắn liền xem, nhưng tuyệt nhất không có lấy một câu trả lời, cậu hết thoát ra rồi vào lại khung trò chuyện vì nghĩ điện thoại mình có vấn đề nên tải tin nhắn không kịp.
Thực hiện thao tác này đến lần thứ năm, điện thoại cậu bất ngờ có một cuộc gọi đến từ hắn.
Thiệu Huy nhanh chóng bắt máy, còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy hắn nói trước: "Tôi vừa ra khỏi địa phận nước Y."
Giọng nói hắn nghe vào tuy có vẻ rất bình thường nhưng lại phần nào ẩn chứa nhiều sự mệt mỏi, có