Đêm hôm qua Thẩm Thịnh Quân có hứa sẽ dẫn Thiệu Huy trở về nhà để ra mắt gia đình nên sau khi cậu thức dậy, hắn liền lập tức cùng cậu lên xe trở về nhà ngay.
Trước đó hắn cũng đã gọi đến để thông báo trước một tiếng với mẹ mình, để bà còn có thời gian chuẩn bị.
Trên đường đi đến Thẩm gia, Thiệu Huy cứ luôn miệng lo sợ.
Cậu sợ bản thân sẽ không gây được ấn tượng tốt đối với gia đình hắn, khiến họ cảm thấy chán ghét mình.
"Đừng lo lắng, chẳng phải anh đã nói rồi sao? Bọn họ đều rất thích em!"
Thiệu Huy cũng không muốn, nhưng trong lòng lại cứ liên tục dâng lên cảm giác lo lắng.
Đầu cậu tự động hiện ra những viễn cảnh không hay khi ra mắt gia đình hắn, khiến cậu cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
"Gia đình anh bình thường yêu thích gì vậy? Em muốn mua chút đồ mang đến tặng cho họ." Dù sao cũng là ra mắt, cậu vẫn nên mang theo một vài món quà tặng cho có hình thức.
"Chỉ cần là đồ em tặng, bọn họ đều sẽ thích."
Thẩm Thịnh Quân đúng thật là biết cách khiến cậu cảm thấy vui vẻ, tâm trạng đang trong trạng thái căng thẳng chẳng mấy chốc đã trở nên thoải mái hơn.
Chạy được một đoạn, hắn ghé vào một trung tâm mua sắm để Thiệu Huy lựa chọn quà.
Trong suốt quá trình, hắn chỉ im lặng đứng ở một bên nhìn cậu lựa chọn.
Gu thẩm mỹ của cậu rất cao, hắn tin rằng những món quà do cậu chọn đều sẽ hài lòng người thân mình.
"Anh cảm thấy cái đồng hồ này thế nào?" Đi đến một quầy trưng bày đồng hồ, cậu đột nhiên chỉ vào một chiếc đồng hồ đen rồi hỏi hắn.
"Rất đẹp."
"Còn chiếc cà vạt ở kia thì sao?"
Kì thực Thiệu Huy rất phân vân không biết nên lựa chọn giữa việc tặng đồng hồ hay cà vạt.
"Cũng rất đẹp."
"Vậy anh thấy giữa hai món đồ này, món nào đẹp hơn?"
"Đều đẹp."
Thẩm Thịnh Quân không có khiếu về thẩm mỹ, đối với hắn cái gì cũng một màu vô vị như nhau, chỉ cần có thể dùng được liền sử dụng không cần phải suy nghĩ nhiều.
Bây giờ lại bị Thiệu Huy hỏi ý, hắn ngoài nói mỗi từ "đẹp" ra, liền không biết nói thêm từ gì khác, lại càng không thể đưa ra nhận xét hay so sánh gì về hai món đồ này.
Câu trả lời vô thưởng vô phạt của hắn khiến cậu hết sức phân vân, đắn đo suy nghĩ một lúc, cuối cùng cậu vẫn chọn mua hết thẩy hai món.
Lúc mang đồ ra xe, cậu không bỏ túi đựng đồng hồ vào cốp xe chung với những món đồ khác mà cầm theo bước lên ghế phụ lái.
Đợi đến khi Thẩm Thịnh Quân ngồi vào ghế lái, cậu bỗng nhiêu giơ túi quà lên trước mặt hắn.
"Tặng anh."
Thẩm Thịnh Quân sửng sốt, không nghĩ rằng bản thân cũng sẽ có quà.
Hắn vốn chỉ đi theo mua đồ cùng cậu, ai ngờ lại vô tình nhận được quà này khiến hắn thực sự cảm thấy rất vui.
"Cảm ơn em."
Nói xong, hắn cũng không có ý định muốn mở quà ra ngay mà cẩn thận đặt xuống bên cạnh ghế ngồi của mình, có vẻ như hắn không hề cảm thấy tò mò chút nào về món quà cậu tặng mình.
Thiệu Huy thắc mắc: "Anh không định mở ra xem sao?"
"Em muốn tôi mở ra ở đây?"
Cậu gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, anh mau mở ra đi!"
Đứng trước ánh mắt mong chờ của cậu,