Chiếc xe Lamborghini đen nhanh chóng tiến vào sân nhà Thẩm gia, xe vừa dừng lại cả hai liền nhanh chóng cùng nhau bước xuống xe.
Tâm trạng Thiệu Huy từ nãy đến giờ vốn rất ổn định nay lại vì đến nơi mà tiếp tục trở nên căng thẳng không thôi.
Cậu hít sâu một vài hơi, tự nhủ với bản thân, cố lên nào Thiệu Huy, mày nhất định sẽ thể hiện tốt bản thân trước mặt gia đình bạn trai.
Đợi cho Thẩm Thịnh Quân lấy quà từ cốp xe xong, cả hai mới cùng nhau tiến vào bên trong Thẩm gia.
Phòng khách Thẩm gia lúc này thực sự rất đầy đủ, không thiếu vắng bất kỳ ai.
Sự xuất hiện của hai người nhanh chóng khiến những người bên trong chú ý đến, chẳng mấy chốc đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
Thiệu Huy lần đầu tiên cảm thấy áp lực vì bị nhiều người chú ý đến, mà những người này lại không phải ai khác chính là gia đình của bạn trai nên càng khiến cậu trở nên lo lắng hơn.
Cậu vô thức siếc chặt lấy bàn tay Thẩm Thịnh Quân, từ từ cũng hắn tiến vào bên trong sảnh lớn.
"Về rồi về rồi, anh hai cùng anh dâu về rồi!" Vừa tiến vào đã liền nghe thấy giọng nói của Thẩm Thịnh Anh, nó cứ vậy mà đứng sau lưng Vũ Ngọc Trinh réo lên.
Bà bị âm thanh của nó làm cho đinh tai nhức óc, khó chịu dùng tay đánh nó một cái nhắc nhở: "Cái thằng nhóc này, mọi người ai cũng đều nhìn thấy, con có cần phải ồn ào đến như vậy không?"
Nó bị đánh thì uất ức nói: "Ai mượn mọi người cứ im lặng quá làm chi.
" Thực sự không hề giống bình thường một tí nào.
Dù vậy Vũ Ngọc Trinh cũng chỉ quay sang lườm nó một cái, không tiếp tục nói gì thêm.
Lúc này Thẩm Hoài Khang mới bắt đầu lên tiếng: "Thịnh Quân, con không tính giới thiệu bạn đời với chúng ta à?"
Thiệu Huy nhận ra ông, mấy tháng trước ông còn từng đến tổng bộ để cùng ông nội cậu "uống trà", ấn tượng của cậu đối với ông quả thực rất sâu.
"Đây là người yêu con - Hoàng Thiệu Huy ạ.
" Hắn chỉ nói đúng một câu, ngoài ra không tiếp tục nói thêm bất kỳ điều gì khác, cực kỳ ngắn gọn.
Sau đó Thẩm Thịnh Quân giới thiệu gia đình mình với cậu: "Người ngồi ở chính giữa là ông nội - Thẩm Hoài Khang, hẳn là em đã từng gặp qua.
"
Hắn vẫn còn nhớ dòng tin nhắn cậu gửi đến cho mình trong thời gian làm nhiệm vụ, dù không trực tiếp nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể suy đoán được vẻ mặt của cậu lúc đó rốt cuộc có bao nhiêu đáng yêu.
"Ông nội Thẩm.
"
Ông nhìn cậu mỉm cười hiền dịu nói: "Chúng ta cũng đã từng gặp nhau một lần, cháu không cần phải quá câu nệ đối với ông.
"
"Vâng, cháu cảm ơn ông nội Thẩm.
"
Đợi cho cậu chào hỏi ông xong, Thẩm Thịnh Quân lại tiếp tục giới thiệu đến cha mẹ mình.
"Người đàn ông trung niên kia là cha tôi - Thẩm Quân Nam, còn người phụ nữ ngồi kế bên chính là mẹ - Vũ Ngọc Trinh.
"
"Cô chú Thẩm.
"
Khác hẳn với vẻ mặt nghiêm túc vừa nãy, vẻ mặt hai người lúc này khi đối diện với cậu trở nên niềm nở hơn rất nhiều.
Vũ Ngọc Trinh che miệng mỉm cười nói: "Đừng khách sao, dù gì cũng đã gọi cha bằng ông nội Thẩm rồi thì cứ việc gọi cô chú là cha mẹ đi, sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành người một nhà với nhau cả mà.
"
Lời nói của bà khiến cậu cảm thấy ngại ngùng, không thể không lùi về sau một bước trốn ra sau lưng hắn để che đi gương mặt đang dần đỏ lên của mình.
Bà nhìn thấy hành động này của cậu thì