"Mà này, hai đứa dự tính đến chừng nào mới chịu kết hôn đây?"
Tặng quà gì đấy cũng đều đã xong hết cả rồi, Vũ Ngọc Trinh nhanh chóng vào thẳng vấn đề trọng yếu.
Nói thật thì bà đã gấp đến mức không thể chịu được, con trai bà năm nay dù sao cũng đã ngoài ba mươi, cũng quá già rồi, mà Thiệu Huy thì lại chỉ mới có hai mươi sáu, cứ như vậy quài bà sợ con dâu sẽ bị ai đó cướp đi mất thôi.
"Khụ khụ khụ!" Vừa nghe bà hỏi đến câu này, cậu liền ho lên mấy tiếng, tất nhiên là đang kiếm cớ để lảng tránh, không phải trả lời câu hỏi của bà.
Thấy vậy, Vũ Ngọc Trinh liền lia mắt nhìn sang Thẩm Thịnh Quân chờ đợi.
Thiệu Huy ngại ngùng không muốn trả lời bà còn có thể hiểu được, nhưng còn đứa con trai này của bà, chẳng lẽ một đứa mặt dày như nó cũng có lúc ngại ngùng như vậy sao?
Có đánh chết bà cũng không tin.
Thẩm Thịnh Quân vốn muốn dùng sự im lặng để bà nản lòng từ bỏ, thế nhưng hắn càng im lặng thì lại càng có nhiều thêm một ánh mắt nhìn về phía mình.
Nhận thấy im lặng cũng không phải là một cách hay, hắn bèn bịa đại một con số.
"Có lẽ là tháng sau..." chăng?
Thiệu Huy vừa nghe xong liền ho lên một cách dữ dội hơn, trợn mắt nhìn hắn với nét mặt có phần khó tin như muốn hỏi, bộ anh bị điên à?
Thẩm Thịnh Quân bị tiếng ho của cậu thu hút sự chú ý, hắn nhìn sang cậu bất lực thở dài, tỏ vẻ mình cũng hết cách rồi.
Thẩm Hoài Khang không biết lứa trẻ bây giờ còn có khả năng giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, thấy cậu cứ ho lên liên tục như vậy thì cảm thấy lo lắng không thôi.
"Thịnh Anh, đi rót cho Thiệu Huy một lý nước lọc đi cháu."
Thẩm Thịnh Anh còn đang muốn ngồi xem kịch hay thì bị ông nội réo tên, gương mặt nó chứa đầy sự bất mãn, không thể không đứng dậy đi rót nước cho cậu.
Vũ Ngọc Trinh vừa nghe nói hai người dự định tháng sau sẽ kết hôn, hai mắt liền trở nên sáng rỡ.
"Tháng sau sao? Để mẹ xem..." Bà im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngày mùng một cùng ngày hai mươi sáu tháng sau đều là ngày tốt, rất thích hợp làm ngày tổ chức đám cưới, hai đứa con coi thích ngày đặng mẹ còn chuẩn bị cho hôn lễ?"
"Mẹ à, thực ra bọn con..." Thiệu Huy đang muốn đứng ra giải thích liền bị Thẩm Thịnh Anh cắt ngang.
Không biết là vô tình hay cố ý, nó lại mang nước ra vào đúng lúc này.
"Anh dâu, nước của anh đây!"
"Khoan từ từ, chờ anh..."
"Ầy này không được nha, nãy giờ anh cứ ho lên mãi, uống chút nước cho thấm giọng đi anh."
Thẩm Hoài Khang ngồi một bên nghe vậy cũng bắt đầu thúc giục.
"Đúng đấy Thiệu Huy, uống chút nước đi cháu."
"À dạ."
Bất đắc dĩ cậu đành phải cầm lấy ly nước, nhanh chóng uống hết.
Vũ Ngọc Trinh vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tất nhiên sẽ không để ý đến tình hình bên phía cậu.
Nói nói một hồi, bà lại cảm thấy có chút không ổn lắm, hình như đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
"Phải rồi, gia đình chúng ta còn chưa gặp mặt gia đình thông gia nữa."
Thẩm Thịnh Quân nhận thấy có cơ hội liền lập tức chen lời: "Đúng đó mẹ, ít nhất vẫn nên chào hỏi bàn bạc với gia đình em ấy một tiếng, hôn lễ vẫn là không thể tổ chức gấp gáp như vậy."
Nói đến nói lui, cuối cùng vẫn là muốn khiến cho bà bỏ qua lời nói thiếu suy nghĩ của mình vừa rồi.
Nhưng Vũ Ngọc Trinh lại thuộc dạng cắn mãi một chuyện không buông, nghe hắn nói như vậy liền cảm thấy bất mãn mà càm ràm.
"Con thì biết cái gì, người nói tháng sau tổ chức hôn lễ chẳng phải chính là con hay sao?"
Thẩm Thịnh Quân oan ức lắm, hắn cũng có muốn như vậy đâu, chỉ là lúc nãy đứng trước ánh nhìn của bọn họ khiến hắn cảm thấy áp lực nên mới vô tình buộc miệng nói ra câu đó.
"Mình à, hay là ngày mai chúng ta đến nhà thông gia một chuyến đi, sẵn hỏi ý gia đình Huy về chuyện đám cưới." Vũ Ngọc Trinh bắt đầu quay sang hỏi ý chồng mình.
Thẩm Quân Nam gật gù: "Ý kiến hay đó."
Đúng lúc này, Thẩm Hoài Khang lại đột nhiên lên