Trên bàn ăn, gia đình họ Thẩm hết người này đến người khác thay phiên nhau gấp thức ăn đến cho Thiệu Huy.
Thức ăn liên tục được gấp vào trong bát khiến cậu thậm chí còn không thể nhìn thấy cơm, chỉ sợ rằng bản thân vừa mới gấp một đũa đã khiến tháp thức ăn này đổ hết xuống đất, tay cậu dù cầm đũa nhưng lại không hề động đến bát, chẳng biết làm gì khác người nhìn họ cười trừ.
Nhiều quá rồi!
Cậu sợ bản thân mình sẽ không ăn nổi mất.
Thẩm Thịnh Quân nói gia đình hắn thích cậu, ban đầu cậu còn bán tín bán nghi nhưng bây giờ thì cậu tin thật rồi.
Vội đánh ánh mắt cầu cứu sang hắn, lại thấy hắn chống cằm, nhìn mình bằng ánh mắt chứa đầy ý cười.
Hắn thực sự cảm thấy rất thích thú đối với nét mặt này của cậu, sự bất lực tràn ngập trên gương mặt nhưng lại không thể làm gì khác ngoài nở một nụ cười gượng gạo, đối với hắn cậu thật sự rất đáng yêu.
Vũ Ngọc Trinh gấp cho cậu thêm một miếng thịt, sau đó lại quay sang quở trách hắn: "Con ăn nhiều một chút, thực sự gầy quá rồi.
Nhìn xem Thịnh Quân xem, ăn đến cả người đều có da có thịt đầy đủ như vậy mà không biết chăm sóc cho con gì hết cả.
"
Thiệu Huy thực sự rất muốn giải thích, cậu như vậy đã là tốt lắm rồi.
Khung xương cậu vốn nhỏ, đâu thể sánh bằng loại người có cơ bắp săn chắc như hắn.
Thẩm Thịnh Anh cũng gắp cho cậu một ít thịt, sẵn cơ hội này mà thêm dầu vào lửa.
"Đúng đúng, anh hai chỉ biết lo cho bản thân mình, thực sự không biết chăm sóc cho anh dâu gì cả.
"
Thẩm Thịnh Quân không có phản ứng gì, ngược lại là Thiệu Huy, cậu trừng mắt nhìn nó tựa như muốn hỏi, em thấy mọi chuyện còn chưa đủ loạn sao?
Nhìn đến bát cơm chứa đầy thức ăn của mình, cậu thực sự cảm thấy rất bất lực.
Đáng giận hơn là hắn chỉ ngồi yên đó nhìn cậu bối rối, không hề có ý muốn đứng ra giải vây cho cậu.
Cuối cùng vẫn là ông nội Thẩm tốt bụng, nhìn thấy bát cơm của cậu bị hai người một lớn một bé này gắp cho đầy áp thức ăn thì mở lời.
"Được rồi đừng gắp nữa, hai bây gắp nhiều như vậy làm sao thằng bé ăn hết cho được.
"
Sau đó ông nhìn sang Thẩm Thịnh Anh nói: "Mi còn ngồi nó, vào trong bếp lấy cái chén khác cho anh dâu mi gấp đồ ăn ra đi kìa.
"
Bất đắc dĩ Thẩm Thịnh Anh đành lại đứng dậy đi vào trong lấy bát, vẻ mặt chứa đầy sự oán giận, tại sao lúc nào cũng là nó vậy chứ?
!
Kết thúc buổi ăn, cả nhà cùng lên phòng khách ngồi ăn trái cây nói chuyện phiếm.
Vũ Ngọc Trinh loay hoay dưới bếp ít phút cắt trái cây mang lên cho mọi người, dĩa trái cây được bà mang lên cũng chỉ đơn thuần là dưa hấu, lê và táo.
Thẩm Thịnh Quân chủ động đưa một miếng lê đến bên miệng cậu, đáp lại là một cái trừng mắt cực kỳ hung hăng.
Lúc nãy cậu cầu cứu hắn không chịu giúp, bây giờ lại còn bày đặt tỏ ra phóng khoáng đối với cậu, đúng là tên đàn ông đáng ghét!
Thiệu Huy trực tiếp bơ đẹp hắn, cậu cầm lấy mấy túi quà