Cố Thái Vân cũng ngơ ngác, trước kia Dạ Mạn cũng xinh lắm, nhưng chỉ kiểu ngây ngô thanh thoát, còn bây giờ thì tóc dài bay bay, khí chất, hào quang như tiên nữ giáng trần.
Sao một người có thể trở nên xinh đẹp như thế chỉ trong vòng một tháng cơ chứ?
Cố Thái Vân nhướng mày, ho khan một tiếng, mấy cô gái lập tức ngừng khen ngợi.
Nhìn theo gu truyền thống thì Dạ Mạn ăn đứt, nhưng thời đại bây giờ, tiêu chuẩn con gái đẹp còn phải dựa vào vóc dáng, ba vòng của cô ả không thể nào thua kém Dạ Mạn!
Cố Thái Vân ngẩng đầu ưỡn ngực cong mông, gắng sức phô bài nét đẹp nhất trên cơ thể mình.
Có đẹp cũng chỉ là bên ngoài, hôm nay mà không đánh bại nó, cô ả không phải họ Cố.
Cố Thái Vân chặn đường Dạ Mạn: “Không phải Dạ Mạn đây sao, ôi chào, cái túi Prada hàng nhái trong giống thật ghê nhỉ? Mua ở shop Taobao nào đấy? Chỉ cho các bạn với?”
Đám con gái cũng xu nịnh, khúc khích cười theo, đẹp thì cũng có sao, không có tiền thì chỉ có thể xài hàng nhái ra vẻ.
Dạ Mạn không chút biểu cảm, không thèm để ý tới đám “người dưng” mà đi thẳng một nước, Cố Thái Vân bị lơ, suýt nữa giậm chân giậm cẳng tại chỗ, không có tiền mà phách lối cái gì vậy!
Cố Thái Vân chạy theo tới, dang tay cản đường Dạ Mạn: “Bị cả đám nhìn thấy hết rồi, trốn làm gì nữa, nói nghe xem, mua shop Taobao nào thế? Đừng nói là mua trên Wechat đấy nhé?”
Dạ Mạn ngước nhìn khuôn mặt cộm phấn của Cố Thái Vân, nhã nhặn mở túi, nhẹ nhàng lấy hoá đơn ra dán lên trán Cố Thái Vân: “Tò mò thế thì chia sẻ cho cậu biết đấy.
”
Giọng nó hết sức nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người khác thấy như có một thứ áp lực vô hình.
Cố Thái Vân tức xanh mặt: “Dạ Mạn, cậu… cậu làm cái gì vậy!”
Đám con gái để ý thấy dòng chữ trên hoá đơn.
“Không phải hàng nhái!”
“Cũng không phải hàng xách tay luôn!”
“Mua ở trung tâm mua sắm Viễn Dương đấy!”
Cố Thái Vân đeo túi Coach, khoé miệng giật giật, con ả phải nhờ người mua hàng xách tay mới có được cái túi này đấy, Dạ Mạn đu đại gia à? Không có cặp với đại gia thì làm sao lấy ra nhiều tiền như thế trong thời gian ngắn? Thằng cha Lâm Vũ đâu rồi, cô ả mất mặt tới tậng mười tám tầng địa ngục mà còn chưa thấy cậu ta đâu!
Mấy anh con trai ngừng xe rồi đi vào nhà hàng, Lâm Vũ dắt theo mấy đứa bạn đại học, đi tới phòng VIP mà Cố Thái Vân nói.
Cùng lúc đó, Trương Phong Nam cũng tới Phúc Vân Lâu.
Anh ta nhận được năm nghìn tiền thưởng và lời mời dùng bữa của tụ họp, vui vẻ chạy tới quán.
Trương Phong Nam nhìn cánh cửa cao to rộng rãi, chỉnh sửa lại quần áo, đây là lần đầu tiên anh ta vào được cái chỗ cao cấp thế này.
Trương Phong Nam hồi hộp đi theo phục vụ tới hành lang phòng VIP, đúng lúc nhìn thấy một đám người đang đứng trước cửa phòng VIP nói chuyện gì đó.
“Sếp.
” Trương Phong Nam nhìn thấy Dạ Mạn trong đám đông, vội đi tới, Cố Thái Vân liếc nhìn anh chàng quê mùa với ánh mắt khinh thường.
Đừng có nói là Dạ Mạn đang hẹn hò với tay này nha?
Cùng lúc đó, Lâm Vũ đang đi tới, định vẫy tay với Cố Thái Vân thì nhìn thấy một cô gái đẹp như tiên.
Đẹp quá, trên đời còn có người đẹp như vậy nữa hả… đợi đã… là Dạ Mạn, đúng là Dạ Mạn thật!
Mắt Lâm Vũ vô thức sáng ngời, khoé môi khẽ cong lên, như là đã quên mất nỗi nhục lần trước.
Cố Thái Vân đi tới, cấu vào hông Lâm Vũ: “Nhìn đi đâu đấy, nhanh lên.
”
Cố Thái Vân đưa mắt ra hiệu, Lâm Vũ biết rõ cô ả có ý gì, nhưng nhìn cô gái xinh đẹp kia, cậu ta không muốn lên kiếm chuyện thế nào.
Lâm Vũ liếc nhìn xung quanh, nhìn vào anh chàng vừa gọi Dạ Mạn là sếp.
Hình như gặp thằng cha này ở đâu đó rồi, nhớ rồi, chẳng phải thằng quỷ môi giới nhà đất gần trường họ đây sao! Sao anh ta lại đi cùng Dạ Mạn? Đừng nói là Dạ Mạn thích cái thằng nghèo kiết xác đó nha?
“Dạ Mạn, sao em lại kết bạn với loại người thế này? Em biết anh ta làm gì không? Đừng có kết bạn lung tung chứ, anh ta là tay môi giới cạnh trường mình đấy, cái kiểu cò ấy em biết không? Làm ba cái này toàn lừa gạt người ta, khó tin lắm đấy!”
Cố Thái Vân cười phì, vịt con xấu xí không biến thành thiên nga được đâu, vịt con xấu xí chỉ chơi được với vịt con xấu xí thôi, nồi nào úp vung nâps, cái loại không có thân thế, không có chống lưng như Dạ Mạn, chỉ có thể qua lại với dân đá cá lăn dưa.
Trương Phong Nam tức tối siết chặt tay, thứ khỉ ở đâu tới vậy? Sao con khỉ này lại biết mình từng mở trung tâm môi giới?
Nhớ rồi, hồi trước thằng nhóc này có tìm tới anh ta, nhờ anh ta lấy giúp điện thoại của chủ nhà, muốn đỡ phí môi giới bên khác, tìm anh ta ký hợp đồng, bảo là chia cho anh ta phân nữa tiền môi giới, ai mà dám làm chuyện huỷ hoại quy tắc như vậy, thứ người xảo trá còn dám cười cợt người khác.
“Ơ kìa, cậu Lâm phải không? Lần trước cậu nhờ tôi giúp để khỏi phải trả phí môi giới ấy, đòi chia phân nửa cho tôi ấy, tôi còn không giúp cậu nữa là, cậu đừng có để trong lòng rồi bôi nhọ tôi chứ, tôi là người kinh doanh có đạo đức đấy, ít nhất cũng biết đâu là giới hạn!”
Lần này, Dạ Mạn cũng khẽ cười, Trương Phong Nam cũng không dễ ăn hiếp, người nó chọn sao mà dễ dây vào được?
Lâm Vũ mặt đỏ như đít khỉ, cái thằng cha này khi không lôi ra làm gì, mất mặt thật.
“Anh, anh đừng có ngậm máu phun người đấy!” Lâm Vũ chột dạ.
Mấy đứa con gái không nén được buồn cười, Cố Thái Vân quen bạn trai kiểu gì thế này!
Mấy thằng con trai không hơi sức đâu quan tâm chuyện Lâm Vũ, từ đầu tới cuối chỉ nhìn chăm chăm vào Dạ Mạn, cô bạn đại học cũ, nhìn mãi không rời mắt được.
Cố Thái Vân cay cú, thầm nghiền nát Lâm Vũ ở trong đầu, thứ vô dụng, sao cô ả lại có thể thích cái loại vô tích sự thế này cơ chứ! Tới tiền trung gian mà cũng muốn ăn nữa,