Lục Phi nắm lấy tay Dạ Mạn, giọng khàn đi: “Tình cảm không cần có tế bào.
”
Dạ Mạn thở dài, nó thấy hơi khó giải thích: “Ý tôi là tôi sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào, không phải là tôi thích phụ nữ, nói sao ta… không rung động được ấy, không có mấy cảm giác kiểu tim đập nhanh, đắm chìm trong tình yêu ấy, hiểu không?”
Lục Phi nhớ lại lời Dạ Mạn đêm đó, lúc nó đi cạnh hắn trên đường đêm.
“Nếu anh có suy nghĩ đó với tôi thì tốt nhất dập tắt từ khi mới nhen nhóm đi, bởi vì tôi không có tế bào tình cảm, lòng nguội lạnh lắm.
”
Dạ Mạn lại lần nữa nhắc tới chuyện này, tế bào tình cảm… lại còn giải thích rõ ràng hơn nữa, không phải đang đùa!
Nó là con người, sao lại không có thất tình lục dục?
Lục Phi nhìn chăm chăm vào Dạ Mạn, cả hai đưa mắt nhìn nhau, Lục Phi quả thật không nhìn thấy chút tình cảm nào trong mắt nó, hơi thở nó rất vững vàng, nhịp tim ổn định, không chút rung động.
Thật sự không có tế bào tình cảm à?
Không vướng bụi trần!
Dạ Mạn rốt cuộc là ai?
“Không phải là anh thật sự…” Dạ Mạn nhìn ánh mắt Lục Phi mà thấy hơi lo, đừng nói là động lòng với nó thật đấy nhé, nó còn đang lo làm hắn tổn thương đây, tuy là hắn trông không giống người dễ tổn thương như thế, nhưng mà ai biết được?
Lục Phi áp tay Dạ Mạn vào lồng ngực mình: “Cảm nhận được nhịp tim không?”
Dạ Mạn mím môi gật đầu, Lục Phi gõ vào trán nó: “Tôi là người, tất nhiên là có nhịp tim rồi, tên Mặt Ngựa đó nói năng xằng bậy, đừng có nghĩ là thật.
”
Dạ Mạn nhìn khuôn mặt tinh tế, chớp chớp mắt, thật hả?
“Hắn ta nói anh tàn nhẫn như vậy là vì tôi.
”
“Hắn ta cản đường về địa phủ của tôi, sao tôi còn để chúng làm chuyện bậy bạ được nữa, không về được địa phủ thì tôi ở lại đây luôn à? Cô thích nhìn tôi cứ mãi không già không chết thế này à?”
Dạ Mạn lắc đầu: “Sống lâu thì tốt đấy, nhưng mà nhìn từng người bên cạnh chết dần thì thê thảm lắm, huống hồ gì anh vốn không thuộc về nơi này.
”
“Thế mới nói đấy, cô xem có đáng tức không, tôi bị chúng đá tới đây là đã tức muốn chết rồi, Mặt Ngựa tưởng là tôi muốn che chắn cho cô nên mới tự đoán là tôi thích cô, đừng có nghe hắn ta nói linh tinh.
”
Dạ Mạn thở phào, không thì tốt, nó còn lo hắn sẽ bị tổn thương, dù gì hiện giờ nó không cho hắn tấm chân tình được… nếu không thì… lỡ đâu trong người nó tự dưng mọc ra tế bào yêu đương thì Dạ Mạn chắc chắn sẽ rung động trước người đàn ông này.
Cái tên Lục Phi này cũng đâu có tệ đâu.
Mà cũng tốt, thế này thì có thể tiếp tục làm bạn, nó cũng không cần thấy nặng nề quá… Dạ Mạn liếc nhìn cổ tay Lục Phi, sao hắn không đeo cái vòng nó tặng, không thích sao?
“Đi thôi, mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi.
” Lục Phi lên tiếng.
Dạ Mạn gật đầu, cúi đầu tìm giày của mình, lúc này Lục Phi mới nhớ Dạ Mạn còn đang đi chân đất, Lục Phi không chần chừ bế nó lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Sang đây thế này đó hả?”
Dạ Mạn lại gật đầu, Lục Phi khuỵu xuống trước mặt, mang giày vào cho nó.
Hắn buộc dây giày rất nhanh, rất tỉ mỉ, ngón tay chạm vào da thịt nó, Dạ Mạn ửng đỏ hai má, lòng vẫn không rục rịch, cơ thể thì lại như có phản ứng, đây có phải là hiện tượng tốt không?
Sống hai mươi hai năm trên đời, chỉ khi gặp Lục Phi nó mới đỏ mặt…
Lục Phi, rốt cuộc anh có ý gì vậy?
Dạ Mạn cười nhẹ, thằng cha này, hắn không biết những gì hắn đang làm gọi là “thả thính” sao! Bỗng nhiên lại bắt đầu thấy hắn hơi khó lường.
Lục Phi mang xong giày cho Dạ Mạn rồi chìa tay ra, Dạ Mạn nắm lấy tay hắn, nhảy xuống khỏi bàn.
“Cảm ơn.
”
Lục Phi: “Mời tôi đi ăn tối được chửa?”
Dạ Mạn bĩu môi: “Sáng tôi mời rồi nha.
”
“Được, vậy tôi mua bữa tối.
”
Dạ Mạn đi ở đằng trước: “Về nhà thôi, tôi nấu cho anh.
” Nể tình hắn làm nhiều thứ vì nó như thế, nó cũng làm người tốt một lần vậy.
Hắc Bạch Vô Thường về Ngũ Điện tìm Diêm vương báo cáo tình hình lại nhìn thấy hết cảnh này.
Về nhà? Đại ca với phán quan đang ở chung với nhau sao? Quàooooo, tin tức mới cực chấn động!!
Bạch Vô Thường ho khẽ mấy tiếng: “Sếp, tụi em về rồi.
”
Hắc Vô Thường lon ton đi đằng sau Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường báo cáo: “Chưa tìm được Đầu Trâu, em với Hắc Vô Thường định ra ngoài tìm.
”
Lục Phi xua tay: “Bị nhận mặt rồi, chắc là đổi sang cơ thể khác rồi, Trương Phong Nam đâu?” “Đàn em” của Dạ Mạn đưa bà thím đi rồi mà, sao chưa về nữa.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, Trương Phong Nam chạy vào văn phòng: “Sếp ơi tôi về rồi, tôi đưa thím đó lên xe cấp cứu rồi.
”
Lục Phi nhìn Trương Phong Nam đang sút hạn mồ hôi, thầm khen ngợi, Dạ Mạn có mắt nhìn người ghê, anh chàng này cũng chịu hợp tác đấy chứ.
Lục Phi chỉ vào phòng họp: “Cậu đi trích xuất camera xem Đầu Trâu chạy ra khỏi toà nhà kiểu gì vậy.
”
“Vâng, sếp lớn, sếp nhỏ, cô sao rồi? không việc gì chứ?”
Trong mắt Trương Phong Nam, Dạ Mạn luôn là số một.
Dạ Mạn cười ngọt ngào: “Em ổn, trễ rồi, anh mang USB về nhà xem lại đi.
”
“Vâng, sếp nhỏ.
”
Lục Phi dặn dò Hắc Bạch Vô Thường nhớ để ý những chuyện lạ trong khu vực, sau đó rời khỏi văn phòng cùng Dạ Mạn.
Hắc Vô Thường kéo tay áo Bạch Vô Thường: “Đại ca thoát kiếp FA rồi hả?”
Bạch Vô Thường vố vào đầu Hắc Vô Thường: “Đi bắt Đầu Trâu lẹ kìa, ở đó mà bàn chuyện hệ trọng cuộc đời đại ca.
”
Hắc Vô Thường xoa đầu, đại ca có đôi rồi, sao Bạch Vô Thường sắt đá vậy?
Hắc Vô Thường ấn vai Bạch Vô Thường: “Hôm nay em chạy đôn chạy đáo vất vả rồi, nghỉ tí đi, anh đi tìm Đầu Trâu, lát tới tìm em.
”
Bạch Vô Thường đứng dậy, đi tới trước mặt Hắc Vô Thường: “Hắc Bạch Vô Thường