Dạ Mạn một tay cầm xiên thịt, một tay cầm dưa leo: “Đến địa phủ sao? Địa phủ trông thế nào? Có gì vui không?”
Lục Phi nhìn đôi mắt lấp lánh như sao trời, hắn đứng dậy: “Đồ ăn ngon phải ăn với rượu, tôi đi xuống lấy, đợi chút nhé.
”
Dạ Mạn gật đầu, gặm dưa chuột, nhìn Lục Phi mang giày, nó thầm thở dài, chậc chậc, nhìn bóng lưng đẹp trai ghê, hèn gì độc giả của nó lại thích phản diện trong truyện nó viết thế, mắt nhìn người của bạn đọc độc đáo thật!
Cửa đóng lại, Dạ Mạn kiểm tra lại lượt bình luận về tiểu thuyết, không hề hay biết tâm trạng của ai kia đã hết sức sa sút.
Trời đêm ở khu biệt thự rất đẹp, mái tóc ánh kim rất nổi bật dưới ánh trăng.
Lục Phi tựa vào tường, ngước nhìn trăng mà thở dài.
Buột miệng hỏi thế thôi mà không ngờ trong lòng nó, chuyện hắn có về địa phủ hay không cũng không quan trọng, nó không hề quan tâm hắn có ở dương gian hay không, có về địa phủ hay không, sao có thể buông bỏ tất cả mà theo hắn về địa phủ được.
Hắn đã quá ngây thơ.
Nghĩ tới chuyện chia ly, Lục Phi lại thấy lòng nặng nề, lời nhắc của Bạch Vô Thường cứ không ngừng văng vẳng bên tai, Lục Phi thả bước trĩu nặng.
Không thể không về địa phủ được, nhưng lại không muốn rời xa Dạ Mạn, đường nào cũng không muốn chọn lúc lưu lạc ở dương gian cũng chưa từng thấy khó xử thế này, hắn nên làm gì đây?
Lục Phi về phòng, đeo vòng tay vào, lấy một chai rượu vang trắng đi lên lầu.
Hắn mở cửa, bước vào bếp, Dạ Mạn để ý thấy chiếc vòng tay trên cổ tay hắn.
Hắn đang đeo cái vòng nó tặng, cũng hợp phết đấy, chắc hắn thích quà lắm, nó cất công chọn lựa thế cơ mà.
“Cảm ơn quà của cô.
” Lục Phi giơ tay trái lên.
Dạ Mạn đứng dậy, chìa tay về phía Lục Phi: “Quà đáp lễ đâu?”
Lục Phi đặt chai vang trắng vào tay Dạ Mạn, nó liếc hắn: “Đừng có lấy cái này qua mặt tôi, trước khi đi đừng quên tặng quà cho tôi đấy, tôi muốn có kỷ niệm.
”
Lục Phi gõ vào trán Dạ Mạn, còn nhớ là hắn phải rời khỏi đây à, coi như là con có lương tâm đấy.
“Anh thấy ghét thật đấy, tôi cũng muốn gõ đầu anh.
”
Vóc người nó không đủ cao, nhón chân rướn tay cũng không chạm được tới trán hắn.
“Ăn nhiều vào cho cao lên là gõ đầu tôi được rồi.
” Lục Phi lại cầm lấy chai rượu trong tay Dạ Mạn, hắn mở nắp chai, cầm lấy ly thuỷ tinh, rót rượu ra, thêm vào ly nó mấy viên đá.
Dạ Mạn đô yếu, tuy độ rượu không cao, nhưng vẫn nên thêm vào mấy viên đá, kích thích vị giác, còn làm loãng bớt rượu được.
Dạ Mạn thử một ngụm rượu Lục Phi đưa, hớp đầu tiên đã thích chết được: “Ngon thế, như nước ngọt ấy, à phải rồi, tôi có khô mực này.
” Dạ Mạn lấy đồ ăn vặt ra.
Ánh nến, đồ ăn ngon, âm nhạc, rượu thơm, hai người ngồi đối diện nhau, nói chuyện địa phủ, chuyện mấy con ma, uống ly này đến ly khác…
“Lục Phi, anh lại đây.
”
Lục Phi nhích ghế tới ngồi cạnh Dạ Mạn, nó gõ vào đầu hắn: “Ha ha ha, không cần cao cũng gõ được nha.
”
Lục Phi nắm lấy tay Dạ Mạn: “Tôi về địa phủ rồi, cô có nhớ tôi không?”
“Anh về địa phủ là không cần mở công ty Ngũ Điện nữa phải không? Tôi không cần làm phán quan nữa phải không, yesss!”
Lục Phi siết chặt tay nó, con nhóc không có lương tâm, không nhớ gì tới cái tốt của hắn hết, thôi bỏ đi, thế này cũng tốt, nó sẽ không phải đau lòng.
“Vậy không muốn làm phán quan nữa à?”
Dạ Mạn rụt tay lại: “Anh sờ tay tôi làm gì, mà sao ngồi gần vậy?”
“Cô bảo tôi sang đây mà?”
Dạ Mạn lắc đầu: “Có hả? Tôi á? Có không? Cái này ngon ghê.
”
Má nó đỏ ửng, đầu lắc qua lắc lại, bắt đầu nói nhảm, Lục Phi giành lấy ly rượu trên tay nó: “Không được uống nữa.
”
“Không thích, đang muốn mà, để tôi uống chút nữa xem nào, chút nữa thôi.
”
Lục Phi mềm lòng đặt ly rượu vào lại trong tay Dạ Mạn, nó uống hết rượu trong ly, cầm lấy cái chai, Lục Phi đưa tay cản lại, giọng nói đầy yêu chiều: “Đã bảo là một chút thôi mà.
”
Dạ Mạn trừng mắt nhìn Lục Phi: “Ai mượn anh lo, đây là nhà tôi, tôi muốn uống bao nhiêu kệ tôi, chai này bao nhiêu đấy, lát nữa tôi cũng mua về trữ.
”
“Ba chục nghìn.
”
“Hả… cái… cái này ba chục nghìn, vậy một ly của tôi ít nhất cũng mấy trăm ấy, không lãng phí được, phải uống cho hết.
”
Lục Phi thấy Dạ Mạn nuốt luôn cả nước đá, vội vã giành lấy, thân hình bé nhỏ kia loạng choạng, ngã nhào vào lòng hắn.
“Này đồ xấu xa, để yên tôi uống xem nào, anh là đồ… xấu… xa…” Cô gái cứ thế ngã vào lòng hắn.
Nó tươi tắn như đóa hoa sớm dưới ánh nến kia.
Lục Phi cứ thế vuốt ve gò má của cô bé: “Dạ Mạn, em biết không, tôi thích em.
”
Cô bé trong lòng thở đều đều, Lục Phi nhẹ nhàng ôm nó trong lòng, may là nó gặp chính nhân quân tử, không biết đề phòng gì hết, thật sự không yên tâm để nó một mình lại cõi dương chút nào.
Người và ma không chung đường, hắn cũng biết thế, cả đời này hắn cũng không thể nào ở cạnh nó, thế thì đành giấu đi tâm sự này vậy, cứ làm bạn thế thôi, cho đến khi hắn đi, thế thì nó cũng không phải buồn.
Con bé ngốc, được Diêm vương để mắt đến, bất ngờ không, yên tâm, không đưa em đi đâu, tôi ở cõi âm đợi em, chỉ sợ lúc đó em quên mất tôi là ai rồi…
Lục Phi đặt cô gái lên giường, quyến luyến siết chặt tay nó hồi lâu, càng nhìn càng thấy thích…
Máu trong người Lục Phi sôi sùng sục, hắn buông tay nó, đứng dậy vào toilet rửa mặt, nước lạnh xối lên mặt, vẫn không hề giảm được nóng bức.
Vào