Buổi tối hôm đó, mì trường thọ bác gái làm cho cô đã lạnh ngắt, Vân Chiêu cũng không thể chờ được Chử Lan Xuyên trở về.
Cô vò làn váy của chiếc váy mới, cố gắng thể hiện ra trạng thái không có chuyện gì xảy ra: “Bác gái, cảm ơn bác cho con được ăn sinh nhật, con rất vui.”
Vu Tường vui mừng cười, chỉ nhìn trạng thái tinh thần hiện tại của đứa bé này, bà tin rằng không bao lâu nữa Vân Chiêu sẽ hoà nhập với gia đình mới này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà tháo cái hộp được gói đẹp đẽ, là bánh kem mousse hai tầng, bên trên còn có hai cây nến.
“Tới thổi nến, ước điều ước nào.”
“Không cần chờ anh sao ạ?”
Nỗi thất vọng trong thoáng chốc đã chuyển động nơi đáy mắt, cô gái nhỏ vẫn hỏi rất cẩn thận, sợ Vu Tường nhìn lén được bất cứ manh mối dư thừa nào.
Vu Tường lộ ra biểu cảm khó xử: “Có thể Lan Xuyên có việc phải nán lại cục Cảnh sát… Chiêu Chiêu nhanh ước đi.”
Sự kỳ vọng này đã liên tục duy trì từ buổi sáng đi học đến khi chập tối về nhà, giống như đang nấu một nồi cháo.
Nhưng gian khổ chờ đợi nấu nồi cháo này đến mức siêu nóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng chỉ còn lại mười phần cay đắng.
“Dạ, con bắt đầu ước đây.”
Vân Chiêu chắp hai tay thành hình chữ thập, rất giống thiếu nữ đang cầu nguyện, cực kỳ thánh khiết.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô hiện lên rất nhiều người, Trương Trình Linh Dương Khánh, Tần Bách, Đàm Yếm… Nhưng tia sớm tinh mơ chiếu rọi, lại là Chử Lan Xuyên mặc cảnh phục nghiêm chỉnh, quay đầu cười với cô: “Bé con, sao còn chưa nhanh lên một chút mà đuổi kịp?”
Dưới đáy lòng cô thầm đọc: “Hi vọng cơ thể bác gái được khoẻ mạnh, cả đời bình an, anh…”
Nếu may mắn của một đời người là ngang nhau, vậy thì cô vẫn sẵn lòng đưa hết may mắn cô sẽ sở hữu cho Chử Lan Xuyên.
Hiện trường nhảy lầu của Lý Hiểu Chi nhanh chóng được phong toả.
Hà Nguy Nhiên và Trác Đình đến tiểu khu Dung Viên trước tiên, dọc theo đường đi cả một câu Trác Đình cũng không nói, người mới gặp hôm qua, còn chưa bắt về kết án, trong chớp mắt đã kết thúc sinh mạng của chính cô ta.
Hà Nguy Nhiên ngồi ở ghế phụ của xe cảnh sát, đột nhiên nhận một điếu thuốc lá mà Trác Đình đưa: “Cô ta là thai phụ, bản thân mình không muốn sống nữa, vừa nhảy đã thành một xác hai mạng.”
Trác Đình cũng chỉ mới theo nghề cảnh sát một năm, biết làm nghề này không cần công danh rực rỡ, chỉ cần cả đời bình an, nhưng vẫn chỉ mới lần đầu đối diện với loại chủ đề sống chết này nên cảm thấy kinh sợ.
“Em nhớ rõ hôm qua khi em và Lan Xuyên đi gặp cô ta, trạng thái tinh thần của cô ta rất ổn định, nhìn thế nào cũng không phải là người muốn nhảy lầu…” Trác Đình lại hồi tưởng tình hình hôm qua một lúc, phân biệt rõ ràng nói: “Theo lý, cô ta đồng ý ký tên lên bảo hiểm của chúng ta, mục đích của chúng ta chắc chắn là không bị bại lộ, cho nên sợ tội tự sát không khỏi quá mức gượng ép. Nói tiếp, nếu cô ta là hung thủ, không suy nghĩ cho mình, cũng sẽ nghĩ lại vì đứa con chứ.”
Đứa trẻ còn chưa được sinh ra mới là người vô tội nhất.
Cùng thời gian, Chử Lan Xuyên sau khi biết tình hình cũng chạy về phía tiểu khu Dung Viên, quần chúng đang vây xem hiện trường đã được Trác Đình giải tán rồi, tiểu khu to như vậy, lại trống rỗng cả một khoảng.
Pháp y lão Cao quan sát vị trí thi thể một chút, phán đoán nói: “Tứ chi của thi thể xuất hiện uốn cong vô thức, chỗ khớp xương bị tách rời nghiêm trọng, phán đoán cơ bản là vết thương trí mạng do nhảy lầu mà chết, cụ thể còn phải chờ tôi về khám nghiệm tử thi để chứng minh lại.”
Chử Lan Xuyên đặt hộp nhạc ở ghế phụ, nhìn quanh hiện trường chốc lát. Tầng trệt và độ dày tầng trệt cũng không dày, vị trí của thi thể Lý Hiểu Chi cũng phù hợp với sự thật nhảy chết từ toà nhà số 2.
“Sư huynh, người chứng kiến khi vụ án xảy ra là ai?”
Hà Nguy Nhiên xách một tên mập mạp đang run rẩy ra từ sau lưng: “Chính là anh ta, cũng là hộ gia đình ở toà nhà số 2.”
Chử Lan Xuyên lấy bút ghi âm ra bắt đầu lấy bằng chứng: “Anh là người chứng kiến hiện trường vụ án, có thể nói một chút cụ thể hiện trường có tình hình như thế nào không?”
Người mập sợ tới mức run lập cập: “Tôi… Tôi đang xuống lầu vứt rác, ai biết lại gặp phải chuyện này.”
Hà Nguy Nhiên xách hắn tới trước mặt thi thể, chỉ vào hỏi: “Anh đừng sợ, lại đây nhận dạng một chút, người phụ nữ nhảy lầu chết này anh có quen không?”
Người mập trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không quen tôi không quen.”
Hà Nguy Nhiên: “…”
“Mặt người ta còn chưa thấy anh đã nói không quen?”
Người mập muốn khóc ra tới nơi: “Anh cảnh sát ơi, bình thường tôi thích ru rú ở nhà, người nào ở căn nhà bên cạnh tôi cũng không biết, huống chi là cùng toà nhà.”
Trác Đình an ủi cảm xúc của người nọ một lát sau đó lập tức đưa về nhà, xuống lầu bất đắc dĩ mà nói: “Tên mập này đúng là kẻ ở nhà đến béo chết, ngoài cửa đều là một đống cơm hộp chuyển phát nhanh.”
Không thu hoạch được bất cứ tin tức có ích nào từ nhân chứng tận mắt thấy, Chử Lan Xuyên chỉ có thể tìm nhân viên bất động sản của tiểu khu để lấy băng giám sát.
Trên video giám sát hiện rõ, Lý Hiểu Chi đứng trên đỉnh tầng 20, đây vốn là nơi thuận tiện cho dân cư phơi chăn, phía sau cô ta không có một bóng người, nhưng mà biểu cảm trên mặt…
Một tay của Chử Lan Xuyên chống trên mặt bàn, “Tạm dừng một chút, ở 5 giờ 45 phút chiều rồi phóng lớn chỗ này lên.”
Đúng vậy, trên mặt cô ta mang theo nụ cười.
Kiểu nhân tài gì mà trước khi chịu chết còn mang theo nụ cười? Chỉ có hai kiểu, một kiểu là phạm nhân vô cùng hung ác, bọn họ đã không còn sợ hãi cái chết; thứ hai là kiểu đã quyết tâm chết từ suy nghĩ của mình hoặc từ người khác.
Chử Lan Xuyên cho rằng, Lý Hiểu Chi rành rành là thuộc về loại thứ hai.
Lúc này, quân chia làm hai đường, một đường khác Hà Nguy Nhiên và Trác Đình đã chạy tới nhà Lý Hiểu Chi.
Trong nhà quét dọn sạch sẽ, ngăn nắp như mới, đồ dùng của trẻ sơ sinh trong phòng khách đã chuẩn bị đầy đủ hết, trên sô pha còn để lại cái vớ