Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Vân Chiêu không phản ứng gì với yêu cầu của người đàn ông.
Thiếu nữ nâng cánh tay nhỏ gầy lên, cảm nhận được cơn gió ấm áp xuyên qua ngón tay.
“Hung thủ giết cha mẹ nuôi của em nhảy lầu tự sát rồi sao?” Ánh mắt như vậy cực kỳ giống khi cô tỉnh dậy ở bệnh viện, trống rỗng không có thứ gì, khiến người ta lo lắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưng của Chử Lan Xuyên như bị kim chích, trong khoảng lặng ngắn ngủi, anh đã có cân nhắc và phán đoán.
Nếu nói ra sự thật rằng vụ án thứ tư có thể còn chưa kết thúc, cuộc điều tra trước mắt cũng không phải chân tướng cho Vân Chiêu, anh cảm thấy khúc mắc của cô sẽ thật sự không tháo được.
“Phải, cô ta đã thú nhận tội ác trong bức di thư.” Chử Lan Xuyên âm thầm bước về phía trước hai bước.
“Vì sao…” Rất hiển nhiên là Vân Chiêu đang hỏi động cơ giết người của Lý Hiểu Chi, cô nghiên đầu, “Chuyện này hẳn không phải là chuyện bí mật nhỉ, có thể nói cho em không?”
Đan ra một lời nói dối, phải đan thêm lời nói dối thứ hai.
Anh trả lời mà mặt không đổi tim không đập: “Người chết thứ ba được mẹ em giới thiệu cho chồng của hung thủ, cho nên ba mẹ nuôi của em có thể đã bị liên luỵ bởi cảm xúc phạm tội của hung thủ.”
Trong nháy mắt Vân Chiêu mất hồn, người đàn ông sải bước khoanh tay ôm lấy cô, bàn tay lớn dày rộng, đặt trên da thịt nơi vòng eo nhỏ nhắn mặc đồng phục của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếp đó cô được đặt xuống một cách vững vàng, hai chân vẫn có cảm giác mất trọng lực không thật.
Vân Chiêu đối diện với đôi đồng tử tuy chứa sự mỏi mệt lại kiên định không đổi kia, cô khịt mũi: “Anh, không phải là em muốn coi thường mạng sống của mình.”
Chính cô cũng không giải thích được thứ cảm xúc này.
Vành tai của thiếu nữ như giọt sương ngọt dịu, Chử Lan Xuyên duỗi tay miết, không mang theo bất cứ dục vọng gì, gần như chỉ để vỗ về.
Vì sự tiếp xúc mang đến cảm giác yên tâm nên trong vô ý đã vá lại vết thương năm xưa.
Trương Trình Linh kiểm soát cô, thậm chí chọn dùng bạo lực với cô làm phương tiện trút giận, Tần Bách đối xử cẩn thận quan tâm tỉ mỉ với cô, nhưng cô hiểu rõ rằng mình không trả được phần tình nghĩa này… Chỉ có Chử Lan Xuyên, chỉ có Chử Lan Xuyên trong vùng hỗn loạn mang cho cô cảm giác cứu rỗi.
“Được rồi, không sao.” Anh vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, tóc đen mắt sáng, vô cùng bắt mắt.
Cho dù có đoạn nhạc đệm nhỏ này, nhưng Chử Lan Xuyên khi gọi điện thoại báo cho Vu Tường vẫn chọn ngậm miệng không nói đến, anh tung lời nói dối thứ ba trong ngày hôm này: “Chiêu Chiêu ở lại hỏi bài giáo viên, bây giờ đã ở trên xe rồi ạ.”
Vu Tường không nghi ngờ: “À, vậy là tốt rồi, nhanh cùng với Chiêu Chiêu về ăn cơm đi, nghe nói vụ án kia của các con đã phá xong, vất vả rồi Lan Xuyên.”
Đúng vậy, phá án thuận lợi như thế, nếu không có bức thư email mang tính chỉ hướng manh mối kia, Lý Hiểu Chi cũng không thể trở thành nghi phạm nhanh như vậy được.
Người gửi email, rốt cuộc có mục đích gì đây?
Chử Lan Xuyên chú ý tới hộp quà đặt trong xe, là quà sinh nhật mấy hôm trước định đưa cho Vân Chiêu.
Tuy nói đưa chậm còn hơn không đưa, nhưng đáy lòng của anh không hiểu sao lại có cảm giác áy náy: “Chiêu Chiêu, anh đưa trễ, món quà này em thích là tốt rồi.”
Vân Chiêu cảm nhận được trọng lượng nặng trĩu trong tay: “Bây giờ em có thể mở luôn không?”
Anh gật đầu: “Có thể.”
Cô tháo từng lớp dây ruy băng gói quà phức tạp ra, phát hiện một hộp nhạc loé lên ánh sáng kim loại bên trong.
Vặn chốt mở, bản nhạc du dương bắt đầu truyền ra, là bài “Hôn lễ trong mơ” của Richard Clayderman.
“Em rất thích.” Vân Chiêu chân thành nói: “Anh đưa muộn cũng không sao, em cũng không biết sinh nhật của mình là vào lúc nào, nếu có thể, sau này cứ vào hôm nay đi.”
Cô không mong sinh nhật đầu tiên của mình không có Chử Lan Xuyên, cứ như là một hiệp ước trọn đời nào đó, khiến anh bị hấp dẫn theo, cho nên anh cũng không chút do dự mà đồng ý.
Sau khi Chử Lan Xuyên trở lại lập tức liên lạc riêng với một bác sĩ tâm lý riêng.
Tô Hải Vận đã từng là bác sĩ tâm lý của mẹ anh, tuổi của cô ấy không lớn, ngoài 30 tuổi, lại còn là học trò cưng của giáo sư tâm lý học của đại học A.
Chỉ là, từ sau khi mẹ anh bệnh mà chết, Tô Hải Vận cũng không tuỳ tiện khám bệnh nữa.
“Lan Xuyên, chịu gọi điện thoại cho chị rồi à?” Tô Hải Vận nheo mắt lại, châm điếu thuốc lá nữ.
“Chị Hải Vận nói đùa.”
Chử Lan Xuyên giới thiệu cơ bản về tình huống của Vân Chiêu, cả quá trình Tô Hải Vận đều yên lặng nghe, thường xuyên sẽ truyền đến tiếng ngòi bút ngoáy trên giấy.
“Hoàn cảnh thời thơ ấu và sự thay đổi đột ngột tình hình gia đình, có thể khiến cô bé mắc chứng hoang tưởng bị hại*.” Từ làn môi mỏng của Tô Hải Vân bật ra một danh từ lạnh như băng, tiếp đó chuyển hướng câu chuyện: “Nhưng mà nếu cô bé tin cậu, có lẽ vấn đề không lớn. Điều đó có nghĩa cô bé chỉ dưới một tình huống nào đó mà có cảm xúc đau khổ, kìm chế một chút là được.”
*Chứng hoang tưởng bị hại: Người bệnh thường ảo tưởng có người đang đuổi đánh, chém giết, hãm hại. Bệnh nhân có khi nhầm lẫn vật này thành vật khác, nhìn người thân thành kẻ thù. Thậm chí còn xảy ra nhiều trường hợp nguy hiểm như người bệnh cầm hung khí đuổi đánh người khác.
Tô Hải Vận lắc đầu: “Không ngờ tới cậu sẽ còn tìm đến chị tư vấn, xem ra cô bé này đối với cậu mà nói rất quan trọng.”
Năm đó, việc Chử Hằng hi sinh trong hoạt động truy quét ma tuý tạo đả kích rất lớn cho mẹ của Chử Lan Xuyên.
Vì thế, Vu