Mấy ngày nay nội tâm bị giày vò như dùng nước ấm nấu ếch*, nhưng tình hình này cũng không kéo dài lâu, ngay khi Chử Lan Xuyên vạch trần sự thật cô đang trốn tránh anh, nồi nước ấm này liền sôi trào.
(*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ. Nguồn: https://baotn.wordpress.com)
Thiêu đốt đến mức khiến tim cô loạn nhịp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chiêu tự thấy kỹ năng diễn xuất của mình còn quá kém, ngay cả bản thân mà cô còn không lừa gạt được huống chi là đội trưởng đội Trinh sát hình sự như Chử Lan Xuyên?
Trực giác của cảnh sát cho Chử Lan Xuyên biết Vân Chiêu có lẽ biết được điều gì đó, vòng giao tiếp của cô rất nhỏ, lại thích trốn ở trong vùng an toàn của bản thân, nên rất dễ tìm đối tượng liên quan, là Đàm Yếm hay Tần Bách…?
Anh không thể hiểu hết, chỉ là những xúc động dấy lên từ lồng ngực vô hình chung khiến anh khủng hoảng.
Ai cũng nói sợ hãi đến từ những thứ mình chưa biết, Chử Lan Xuyên công nhận điều này.
Trời mưa ánh sáng tối tăm, bóng hình của anh cao lớn, lướt qua ánh mắt sâu thẳm trên gương mặt cô, giống như tia sáng độc nhất trong đêm tối.
Màu mắt của thiếu nữ hơi có sắc nâu, màu tóc cũng vậy, trên người cô màu sắc chỗ nào cũng nhạt, chỉ có duy nhất đôi môi lại đậm nét, đỏ thắm như son phấn của tự nhiên ban tặng.
Nhưng bây giờ đôi môi đỏ thắm ấy khẽ nhếch, giọng điệu lại buồn man mác: “Sợ anh trai không thích em…”
Sấm sét vang vọng, cách một cánh cửa xe, ngoài trời có một thoáng tia chớp nháy lên, uốn lượn thành đường cong trong không trung xám xịt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh chủ động xuống nước, buông bỏ kiêu ngạo của mình, lời nói đến bên miệng lại dùng cách thức ám muội hỏi ra: “Sao anh trai lại không thích em được?”
Tiếng mưa rào rào, trong lòng cô cũng đang đổ cơn mưa, hận không thể lấy nước mưa này cọ rửa hết những thứ thuộc về quá khứ.
Chớp nháy xẹt qua, trong ánh mắt Vân Chiêu ẩn chứa sự phức tạp khó nói.
Chử Lan Xuyên vẫn đang trấn an cô, cô không phải không biết, nhưng cũng rất rõ giới hạn ở đâu, mức độ thích này vẫn nằm dưới tình thân.
Một khi có ngày nào đó cô ngay cả với thân phận người thân cũng không thể ở bên cạnh anh, lúc đó mới là đường cùng.
“Do em nghĩ nhiều.” Không cần nhìn gương cô cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của mình lúc này, chắc chắn còn khó coi hơn cả khóc.
Anh cắn chặt răng: “Phải không? Chuyện này thật sự không liên quan đến mấy người Đàm Yếm?”
“…”
Sợ Chử Lan Xuyên sẽ dây dưa với Đàm Yếm, trái tim Vân Chiêu run rẩy, trong nháy mắt anh buông cổ tay cô ra liền áp sát mặt mình vào, chôn sâu trong hõm vai anh, khàn giọng nói: “Có thể do gần đây áp lực quá lớn, em luôn gặp ác mộng, trong mơ anh trai rất hận em, tỉnh lại cũng không tự chủ nhớ đến…”
Phản ứng của cô cũng nhanh thật, muốn dùng cách này để dời đi sự chú ý của anh, lại có thể móc nối cả nguyên nhân và kết quả.
Sự thật chứng minh, không khác gì dân cờ bạc được ăn cả ngã về không, lần này cô đánh cược chính xác.
Thấy dáng vẻ nhu thuận của Vân Chiêu, cơn giận của anh đã giảm hơn phân nửa, giọng nói trầm thấp pha chút hài hước: “Đã lớn thế này rồi còn làm nũng trong lòng anh trai à?”
Nhớ tới chuyện này cô còn không phục, quật cường nói: “Làm gì có anh trai nào ôm em gái lớn thế này ngồi lên trên đùi mình?”
…
Miệng lưỡi sắc bén gớm.
Chử Lan Xuyên bị cô nói cho nghẹn họng, nghiêng đầu khẽ nhắm mắt, hưởng thụ cách lấy lòng vụng về của cô.
Không biết chiếc xe Rolls-Royce phía sau đã đỗ bao lâu, gương chiếu hậu cũng đã bị nước mưa xối cho nổi bọt.
Khoảng cách giữa hai chiếc xe không xa lắm, Đàm Yếm thấy xe dừng một hồi lâu Chử Lan Xuyên mới bước xuống.
Nhưng không chỉ có mình anh, trong ngực anh còn ôm thiếu nữ chưa trải sự đời Vân Chiêu.
Cả người cô từ trên xuống dưới bị Cảnh phục của anh bọc chặt, da thịt trắng mềm bị che kín mít, còn mấy sợi tóc tinh nghịch xõa ra khỏi búi tóc đậu trên bả vai.
Vẫn là tư thế rúc vào đầu vai của Chử Lan Xuyên như vừa rồi, để tránh ngã xuống cả hai tay cô rất tự nhiên quấn quanh cổ anh.
Đôi chân trắng nõn của thiếu nữ bị gió thổi qua hình như còn hơi run lên, trong đầu Đàm Yếm chỉ hiện lên một từ, tinh xảo dễ gãy, giống những cây lau sậy mọc lan tràn khi trời mưa ở trong đầm nước.
Cả quãng đường Chử Lan Xuyên dùng một tay ôm ngang eo cô, một tay khác nắm vững cán ô, không làm cô chịu một chút mưa gió nào.
Giống như bảo vệ hoa hồng trong nhà kính.
Khung cảnh này khiến người ta chói mắt, ngực Đàm Yếm phập phồng, ánh mắt không rời đi một phân nào.
Không gian trong xe Rolls-Royce rộng lớn, hắn chống trên đầu cây gậy batoong hình con báo, đầu ngón tay trắng bệch do dùng quá sức.
Bỗng ngực hắn đau đớn từng trận, rút khăn trong Âu phục phẳng phiu ra, Đàm Yếm liền ho ra máu.
Vết máu nồng đậm không tan đi được thấm dần trên chiếc khăn màu xanh trong lòng bàn tay.
Quản gia nhận lệnh của hắn chiêu đãi Caesar, hiện giờ hai người còn đang ở Triều Mộ, tài xế chỉ biết hoảng loạn mau chóng đưa nước ấm đến bên môi hắn.
“Cậu nói đi, hắn ta có điểm nào tốt hơn tôi.” Lúc Đàm Yếm nói ra lời này hắn biết chính mình đã thua, hơn nữa còn thua triệt để.
Tài xế trấn an cảm xúc của hắn, không dám nhiều lời chỉ nói một câu ngắn gọn: “Tất nhiên không có, Đàm thiếu không cần như vậy.”
Trong mắt người ngoài nhị công tử của Đàm gia kiêu ngạo, tính tình lạnh nhạt trời sinh mà cũng có ngày đỏ vành mắt.
Chứa đựng quá nhiều, có thể là yêu mà không được, có lẽ là cầu toàn khó thành, hiện tại Đàm Yếm hận không thể nắm chặt tay của Vân Chiêu, muốn nàng chính miệng nói cho hắn xem hắn có điểm nào kém hơn Chử Lan Xuyên.
Nhưng lại sợ hãi nghe được đáp án.
Chiếc điện thoại Vertu đã không còn hợp thời vang lên, tài xế đưa điện thoại cho Đàm Yếm: “Là đại thiếu gia gọi.”
Caesar gọi điện thoại cho hắn thì làm gì có chuyện tốt?!
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, thần sắc lại lạnh nhạt như cũ, trong lòng sóng cuộn biển trào giống như mưa gió ngoài cửa sổ.
“Đại thiếu gia, ở Triều Mộ không tận hứng à?” Khi Đàm Yếm nói tiếng Anh sẽ cố tình đè thấp giọng xuống, nói rất mơ hồ chỉ nhìn thấy cánh môi mấp máy.
Caesar là người trực tiếp nắm giữ cổ phần của Triều Mộ, mười năm trước, Đàm thị thu mua quán bar này từ tay Vân Án, từ đó quán bar cũng được mở rộng quy mô trở thành hội sở cao cấp.
Nhưng sau lưng cái nơi cao cấp này lại làm ra không ít giao dịch dơ bẩn.
Tuy nói Caesar vào quán bar này muốn gì được nấy, nhưng hắn từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, không biết chút tiếng Trung nào, ngoại trừ người phiên dịch đi theo, những việc liên quan đến bí mật kinh doanh hắn còn cần Đàm Yếm phối hợp cùng, vậy nên bà nội mới nhờ Đàm Yếm hy vọng hắn (Đàm Yếm) có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của gia tộc.
Lúc nhận được tin từ quản gia, Caesar đang trái ôm phải ấp, Triều Mộ cố ý chọn những cô gái có diện mạo phương Đông điển hình đến hầu hạ hắn, hy vọng có thể làm vị thiếu gia này vui vẻ.
Vốn dĩ bầu không khí còn đang hòa hợp, hai cô gái được chọn đến hầu hạ Caesar rất có ánh mắt biết lấy lòng hắn, nhưng khi điện thoại tới Caesar như thay đổi thành người khác.
Hắn xé bỏ mặt nạ giả nhân giả nghĩa, con ngươi màu lam nhiễm ý lạnh, là đặc điểm kế thừa từ gen của mẹ hắn.
Hai cô gái bị hắn đẩy ra, ngã ngồi trên mặt đất không biết phải làm sao, quản gia bên người Đàm Yếm liền vẫy tay với hai cô ra hiệu ra ngoài trước.
Âm nhạc náo loạn chợt dừng lại, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chán ngắt đợi vị chủ nhân này xử lý.
Cho đến khi Đàm Yếm nhận điện thoại Caesar mới hung dữ mắng một câu, sau đó thu dọn hết đồ đạc bên người, cảm giác nóng vội cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được: “Bà nội qua đời rồi, tiếp theo phải chuẩn bị tang lễ và đại hội cổ đông, chắc em trai không cần anh đây nói nhiều đúng không.”
Quản gia bên người Đàm Yếm cũng bị kinh sợ nửa giây, phản ứng lại mới hiểu bây giờ nội bộ Đàm thị cần phải đổi chủ.
Kết quả này khiến ai nấy đều bất ngờ, vốn tưởng lão thái thái quay lại trợ giúp để tình hình tạm thời không đến mức một đám lang sói rình mồi, tình thế phát triển quá nhanh, lão thái thái phân chia tài sản như thế nào trở thành vấn đề đứng mũi chịu sào.
Nhưng Đàm Yếm rất muốn châm chọc hành động Caesar gọi mình là em trai, từ nhỏ hai người họ chỉ có thù hận, từ khi nào thì có tình nghĩa anh em?
Việc bà nội qua đời có ảnh hưởng đến toàn bộ Đàm thị, nếu không xử lý tốt không chừng cổ phiếu sẽ giảm đáng kể, cho nên ngay sáng sớm hôm sau, Đàm Yếm liền cùng Caesar ngồi chung một chuyến bay về Mỹ.
Ban đêm, vụ án bé gái mất tích làm bao nhiêu gia đình canh cánh cuối cùng cũng đã êm xuôi.
Trác Đình dẫn một nhóm nhỏ trực tiếp dùng vũ lực phá cửa, dùng thuốc thử Luminol* cho thấy trong phòng tắm nhà Tân Nhụy có một lượng máu lớn, rất có thể là hiện trường đầu tiên của vụ án.
(*Thuốc thử Luminol: Luminol được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu tại địa điểm phạm