Chương 33.2:
Chùa cổ La Tự uy vũ hiên ngang, hàng dài người nhốn nháo xếp hàng để cầu phúc cho năm mới, hận không thể xếp chật cả con phố khác.
Sau khi bà Vu Tường nghỉ hưu liền nhàn hẳn, mặt bà phơi phới tinh thần, trong tay còn nắm chặt bó hương bình an.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đặc biệt là Lan Xuyên, con đến bái Phật đi.” Bà lải nhải rồi đưa một nén hương bình an cho Chử Lan Xuyên: “Hôm nay con chịu theo tới đây khiến bác gái rất vui, không cần biết con có tin Phật hay không, ít nhất cầu bình an có thể khiến bác yên lòng.”
“Con nghĩ lại lần trước vụ đánh bom ở công viên trò chơi con với Chiêu Chiêu nguy hiểm đến cỡ nào. Đừng chê bác gái dong dài, làm công việc này của các con mỗi giờ mỗi phút đều cống hiến sinh mạng của mình cho Tổ quốc.” Cuối cùng Vu Tường lại hỏi câu: “Lan Xuyên, có nghe không con?”
Chử Lan Xuyên không cãi lại được đành gật đầu: “Có nghe thưa bác, bác nói không sai.”
Vu Tường vỗ lưng anh, ánh mắt xúc động: “Giờ mới có chút dáng vẻ.”
Không thể không nói trong và ngoài Phật đường là hai thế giới khác nhau, bên trong hương khói dày đặc, tượng Phật xếp thành từng hàng thẳng tắp, nguy nga trang nghiêm khiến mọi người e sợ theo bản năng.
Cuối cùng Chử Lan Xuyên không đi vào trong, lúc anh dạo quanh bậc thềm liền vòng lại mấy bước.
Sau đó vang lên tiếng bật lửa, ngọn lửa hiện lên, ánh sáng yếu ớt.
Anh phun ra một vòng khói, ánh mắt dừng trên bóng người của thiếu nữ trong Phật đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Tường nói không sai, sinh mạng của các anh từng giờ từng phút đều cống hiến vì Tổ quốc.
Lúc trước khi đến trường Cảnh sát anh đã nghĩ kĩ, tiếp nối bước chân của Chử Hằng là một chuyện, quan trọng hơn là anh muốn trở thành người đấu tranh cho sự công bằng và chính nghĩa.
Từ ngày giơ nắm tay thề anh liền hiểu rõ “Hiến thân cho sự nghiệp công an nhân dân cao cả” có ý nghĩa quan trọng đến cỡ nào.
Bây giờ, tín ngưỡng của anh lại dừng ở khoảnh khắc Vân Chiêu chắp tay cầu khấn.
Trong Phật đường tàn hương đã cháy hết, chúng Phật tử nhắm mắt thanh tịnh, có lẽ không còn vướng mắc gì với trần thế.
Đèn Trường Minh* bập bùng, bấc đèn cháy lên một tia sáng cuối cùng.
(*Trường Minh Đăng là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là "Trường Minh" vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt. Loại đèn này từng mà được sử dụng trong các ngôi mộ cổ của bậc đế vương và giới quý tộc ở cả phương Đông lẫn phương Tây.)
Ở trước tượng Phật, thiếu nữ ngước mắt nhìn đầy cung kính, bên tai cô là tiếng tụng kinh đều đều, trong lòng bình yên đến lạ.
Hốc mắt Vân Chiêu bất giác nóng lên, cô ngồi quỳ trước bồ đoàn, sống lưng non nớt thẳng tắp như cây trúc mang theo cả sự dẻo dai không dễ khuất phục.
Nếu Phật tổ thật sự hiển linh có thể nghe thấy tiếng lòng của con người, điều đầu tiên cô mong mỏi có thể rửa sạch những oan nợ do huyết mạch mang lại, điều thứ hai mong cho anh trai Chử Lan Xuyên bình an vui vẻ, điều thứ ba mong nỗi lòng thiếu nữ trở thành sự thật, một ngày nào đó có thể sánh vai cùng anh.
Nếu Phật tổ chê cô quá tham lam, vậy chỉ cần một nguyện vọng, cô có thể đổi may mắn cả quãng đời còn lại của mình để bảo vệ một người.
Hình ảnh này khiến Chử Lan Xuyên quên cả dập tàn thuốc, hai mắt của anh vẫn dõi về phía trước, cảm xúc phập phồng.
Cô gái nhỏ có nguyện vọng gì anh không thể hiểu hết, nhưng anh có thể khẳng định trong nguyện vọng kia có chính mình.
Anh lấy tay dập tắt tàn thuốc, mười ngón tay nắm chặt, chỉ đối mặt Phật tổ nói một câu: “Con dùng cả đời này cống hiến cho sự nghiệp công an nhân dân, duy nhất tín ngưỡng dành cho người.”
-
Qua một học kỳ nữa liền đến năm cuối cấp, việc học áp lực nhiều hơn, lại thêm yêu cầu của kỳ thi tỉnh khiến Vân Chiêu vừa khai giảng liền nhận được thông báo bắt buộc phải ở nội trú.
Cô về nhà thu dọn xong hành lý, bà Vu Tường nước mắt rưng rưng ôm lấy cô: “Bảo bối Chiêu Chiêu của bác, đến trường phải tự chăm sóc bản thân, bao giờ rảnh thì về với bác, nếu không rảnh thì tập trung học tập nhé.”
Mũi Vân Chiêu chua xót, cô cố gắng giữ nụ cười bên môi: “Không sao đâu bác gái, bác cứ yên tâm.”
Chín tháng học cuối cấp vừa đến cũng là lúc diễn ra kỳ thi Toán học cấp tỉnh, vì cuộc thi này cô đã phải bỏ công sức bao nhiêu ngày đêm chỉ có chính cô mới biết, cho nên trước giờ ra trận chỉ có thể không mắc phải sai sót nào.
Trường thi yên lặng không một tiếng động, Vân Chiêu có thói quen làm bài thi rất tốt, tư duy của cô nhanh nhạy, hơn nữa còn vận dụng kiến thức linh hoạt, thầy Từ Cẩm Giang từng nói chỉ cần cô bình tĩnh làm bài thì việc đạt giải nhất trong kỳ thi không phải chuyện khó.
Sự thật đúng như vậy.
Ngày có kết quả thi, bạn cùng phòng ngồi vây quanh bên cô, thấy thành tích của cô liền sáng mắt lên sôi nổi vỗ tay hâm mộ cô: “Chiêu Chiêu nhà chúng ta tuyệt vời quá.”
So với người khác thì phản ứng của Vân Chiêu khá bình tĩnh, cô chỉ thở phào một hơi, may không phát huy thất thường, có thể bước một bước đến gần giấc mơ của mình.
Bạn cùng phòng ríu rít hỏi chuyện: “Chiêu Chiêu, tiếp theo có phải cậu định tham gia Trại Đông IMO không? Hình như nếu đạt được thứ tự cao trong Trại Đông có thể được cử đi học luôn.”
Một nữ sinh khác hai mắt sáng rực nói: “Chiêu Chiêu chắc là được cử đi học thôi, cũng không nghĩ người ta là đầu óc kiểu gì.”
Vân Chiêu nghe các bạn bàn luận mà chưa nói một lời nào, cô lặng lẽ mở màn hình điện thoại, định chia sẻ tin “Em thi đạt giải nhất” với Chử Lan Xuyên, nhưng kết nối Internet ở đây quá kém, thử nhiều lần rồi vẫn chưa gửi được.
Chút vui sướng kia liền tan biến như bong bóng, biến mất tăm.
Bình thường sau khi cô vào trường ở trọ luôn duy trì trạng thái tắt máy, trường học quản rất nghiêm, không chỉ cấm học sinh mang điện thoại lên lớp mà còn lục soát cả di động trong phòng ngủ, nếu bị phát hiện sẽ phải viết kiểm điểm.
Nhưng để tiện liên lạc cùng bà Vu Tường, cô bỏ điện thoại vào tủ quần áo rồi khóa kỹ, chỉ đến cuối tuần mới lấy ra gọi.
Vào Trại Đông rồi các thầy cô quản điện thoại còn nghiêm hơn, có nữ sinh lén vào WC gọi điện thoại cho bạn, sau khi bị phát hiện cái điện thoại kia liền coi như bỏ đi.
Cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, ngay cả Từ Cẩm Giang cũng nói: “Người có thể vào Trại Đông đã là nhân tài trong nhân tài, còn sàng lọc trong số nhân tài đó ra có thể đoán được khắc nghiệt biết bao.”
Vân Chiêu duy trì trạng thái ngủ sớm dậy sớm, cô cố gắng lĩnh hội mở mang tri thức, tuy mệt mỏi nhưng không thấy chán, thế giới logic toán học có mối quan hệ mật thiết với thực tiễn, trong thế giới này, tất cả kế hoạch mong ước đều trở nên xán lạn rực rỡ.
Ngày cuối cùng ở Trại Đông, các thầy cô giáo cho học sinh thư giãn một phen, tổ chức tiệc liên hoan vào buổi tối.
Tiệc tối diễn ra, các bạn học ngồi vây quanh một vòng tròn, vừa múa vừa hát náo nhiệt vô cùng.
Bọn họ là đối thủ mạnh nhất của nhau, cũng là những người bạn bè tốt, bởi vì nhiệt tình cùng đam mê nên đến với nhau, cũng coi như là duyên phận.
Vân Chiêu đang vỗ tay tán thưởng cho một tiết mục thì có nam sinh trong lớp học lắp ba lắp bắp đứng trước mặt cô, đưa một bức thư tình ra: “Vân… Vân Chiêu, ừm, mình thích cậu.”
Có thể do căng thẳng, giọng nói của bạn nam run rẩy: “Chúng ta cố gắng được cử đi học ở cùng một trường Đại học nhé, mình sẽ khiến cậu trở thành người bạn gái hạnh phúc nhất.”
Vân Chiêu không hề có ấn tượng nào với cậu bạn này, cả ngày cô vùi đầu vào sách vở, ngoại trừ những bạn bè đã thân ngay từ đầu cũng không chú ý đến những bạn khác trong Trại Đông.
Chẳng qua giọng nói của cậu bạn này lại có phần giống giọng nói của Chử Lan