Ngày tổ chức lễ trưởng thành, bà Vu Tường chọn cho Vân Chiêu một chiếc váy liền có dây đeo kiểu Pháp, hai hàng cúc thẳng thớm, váy kiểu ôm eo càng làm tôn thêm vòng eo tinh tế, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài không khí.
Bóng dáng thiếu nữ trong gương xinh đẹp, so với bé gái mảnh khảnh 5 năm trước thì khung xương phát triển hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Tường nhìn người trong gương cười tươi: “Chiêu Chiêu nhà mình thành người lớn rồi.”
Vân Chiêu chủ động nắm tay của bác gái, tay bà phơi nắng phơi sương vất vả, không thể so với bàn tay được bảo dưỡng tỉ mỉ năm nào.
Vu Tường cười, hai tròng mắt phiếm nước: “Bác biết ngoài miệng con không nói nhưng trong lòng lại rất có hiếu. Từ ngày bắt đầu nuôi con, bác liền coi con như con gái ruột của mình, bác cũng biết rõ ngày nào đủ lông đủ cánh rồi con rời bác mà đi là chuyện sớm muộn thôi.”
“Bác gái chưa từng trách con, thật hạnh phúc khi có con bầu bạn bên bác.” Trong lòng Vu Tường hỗn loạn, bà chậm rãi vuốt tóc mai trên đầu cô, khuôn mày đầy nét từ ái.
Sau biến cố năm 13 tuổi, Vân Chiêu rất khó mở lòng, Vu Tường nhìn thấu điều này nhưng bà vẫn đủ kiên nhẫn, từng bước từng bước chỉ đường dẫn lối khiến khoảng cách giữa hai người không ngừng thu hẹp lại.
Cho đến nay, tình cảm giữa hai người còn khắc sâu hơn cả tình mẹ con.
Lễ trưởng thành được tổ chức ở tầng cao nhất của khách sạn ở khu Hoàn Hồ, phong cảnh hợp lòng người, không khí tươi mát. Đặc biệt khi đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng cao nhất có thể chiêm ngưỡng cảnh đêm ngập ánh neon của thành phố Giang, những tòa nhà cao ốc san sát trước mắt, người người qua lại.
Chử Lan Xuyên còn đến sớm hơn cả Vân Chiêu và bà Vu Tường, anh đứng trước cửa sổ sát đất, lông mày hơi nhíu lại tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng người anh cao lớn, lúc đứng từ trên cao ngắm cảnh đêm hận không thể hòa mình vào đó như một bức tranh tuyệt tác, khiến người khác không nỡ phá hỏng khung cảnh này.
Mùi thuốc lá bay tới, lúc này Chử Lan Xuyên mới nhìn sang, ánh mắt anh thoáng đảo qua sự u ám không rõ, để lại bóng mờ ảo.
Trác Đình chủ động đưa cho anh một điếu thuốc, giống phương thức giao lưu đặc biệt giữa hai người đàn ông.
Chử Lan Xuyên nhận lấy, anh kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón áp út*.
(*Nguyên văn ạ, edit xong câu này em cũng mất 10p để xem ngón trỏ và ngón áp út thì kẹp đồ kiểu gì T.T)
Mãi lâu sau anh vẫn chưa châm lửa, dưới hàng mi của anh như ẩn chứa tâm sự*, ánh mắt dừng ở nơi nào đó.
(*Nguyên văn: Viễn sơn thanh đại, xuất phát cách người xưa hình dung vẻ đẹp phi phàm “Mi như viễn sơn hàm đại”, mi như viễn sơn nghĩa là người đó có thể mang tình ý như ẩn như hiện, cũng có thể mang theo nét ưu tư. Đại là than vẽ lông mày thời xưa, có màu xanh đen.)
Bình thường tính của Trác Đình rất nhây, anh lại hay đùa giỡn, tùy hứng thành quen, sự nghiêm túc hiếm gặp đều dồn hết vào trong quá trình phá án.
Nhưng bây giờ Trác Đình không đùa giỡn nổi.
Anh ổn định cảm xúc xong thong thả phun khói thuốc nói: “Chúc mừng Đội trưởng Chử, em gái anh xuất sắc quá.”
“Thay mặt em ấy cảm ơn cậu.” Chử Lan Xuyên rũ mắt, “Trác Đình, cậu hiểu tôi, có chuyện cứ nói thẳng đi.
Hai người quen biết nhau năm sáu năm trời, lúc nói chuyện còn cứ giấu diếm không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Trác Đình bị ngụm khói chưa phun hết làm cho sặc, giống một cậu nhóc mới học hút thuốc.
“Trong lúc thẩm vấn Tân Nhụy khai ra một số chuyện.” Cậu đánh giá vẻ mặt của Chử Lan Xuyên, vỗ bả vai anh: “Lan Xuyên, chắc anh còn nhớ danh hiệu Sơn Ưng...?”
Ngoại trừ giới cảnh sát và người nhà của những người thiệt mạng trong vụ nổ năm xưa, ít ai biết đến sự tồn tại của “Sơn Ưng”, cảnh sát tránh rút dây động rừng đã phong tỏa hết tin tức về kẻ đầu sỏ phạm tội.
“Sơn Ưng” là một đối thủ không thể khinh thường của công tác truy lùng ma túy.
Ông ta khống chế giao dịch trong phạm vi Đông Nam Á, thế lực sâu rộng rất khó nhổ cỏ tận gốc trong một lần.
Ngay cả Trác Đình cũng do nghe được Hà Nguy Nhiên nói chuyện với Cục trưởng Hàn trong mấy năm Chử Lan Xuyên không có ở Cục Công an thành phố Giang mới biết đến sự tồn tại của người này.
Sắc mặt của Chử Lan Xuyên biến đổi rõ rệt, ánh mắt anh như nhiễm băng giá ngàn năm, mưa gió nổi lên.
“Nhớ rõ, cậu nói tiếp.” Anh từ trên cao nhìn xuống Trác Đình, hai ngón tay đang kẹp thuốc lá vô thức xoắn chặt.
“Tân Nhụy nói bà Trương Trình Linh qua lại thân thiết với một người đàn ông mang danh hiệu Sơn Ưng.” Trác Đình lắc đầu, “Vốn em không tin, bởi vì cô bé cùng lắm mới chỉ mười tuổi, Trương Trình Linh đã mất 5 năm rồi, sao cô bé có thể nhớ rõ ràng những chi tiết đó được...”
“Sau đó cô bé nói những việc này đều do nghe được Liêu Thanh nói chuyện với mấy người khác trong nhà, con người Liêu Thanh giao thiệp với hạng người gì cũng được, căn bản chẳng phải người có đạo đức gì, trong lúc nhanh mồm nhanh miệng nói ra rất nhiều chuyện.”
Trác Đình nói xong liền ngừng một hồi, tâm trạng nặng nề: “Vân Chiêu rất có khả năng là con gái của Sơn Ưng, vì để em ấy có thể may mắn sống sót sau vụ nổ kia ông ta liền giao con gái cho Trương Trình Linh.”
Tay phải cầm điếu thuốc của Chử Lan Xuyên run rẩy, nhưng anh chỉ hoảng hốt một thoáng rồi tựa như che giấu điều gì đánh mắt nhìn xuống: “Mượn cái bật lửa.”
Mặt hồ đầy gợn sóng, gió nổi lên bốn phía, ngọn lửa mơ hồ không rõ.
Trác Đình dùng tay chắn gió để Chử Lan Xuyên có thể bật lửa nhưng khuôn mặt vẫn không bớt ngập ngừng: “Lan Xuyên, anh đừng để ý quá, chuyện xảy ra nhiều năm rồi, chân tướng năm đó ra sao chúng ta không thể xác thực được. Còn Tân Nhụy vốn chính là tội phạm, chúng ta không thể tin hoàn toàn lời nói của cô bé. Hôm nay sở dĩ em nói cho anh vì sợ anh không buông bỏ được...”
Mười hai năm khổ sở sớm đã rèn luyện cho anh, học cách buông bỏ khó đến đâu?
Chử Lan Xuyên tự nhận bản thân không học được.
Anh không thể để những chiến tích truy lùng ma túy vĩ đại của ông Chử Hằng mãi mãi không thể khắc lên trên bia mộ, không thể coi việc mẹ anh tự sát là điều ngoài ý muốn, không thể đơn giản lật lại bản án, nói kiểu lời buông xuôi việc rửa oan giải tội.
Trác Đình nghe được tiếng cười trào phúng của anh liền biết không có ai có thể đồng cảm liền lựa chọn im lặng, không tiếng động hút nốt đoạn điếu thuốc còn lại.
Chính lúc này lối nhỏ đi vào buổi tiệc ồn ào hẳn, khách khứa rộn ràng đẩy cửa bước vào.
Vân Chiêu đi ở chính giữa, cô ngồi xuống bên cạnh bà Vu Tường, ánh đèn rực rỡ chiếu lên những sợi lông tơ trên khuôn mặt của thiếu nữ, giống quả đào mật thơm mọng.
Hôm nay bà Vu Tường cũng trang điểm đoan trang, trang sức lấp lánh làm bà như trẻ ra bao nhiêu.
Bà nhìn xung quanh một vòng, lớn tiếng hỏi: “Lan Xuyên đi đâu rồi? Anh trai mà không biết đường đến sớm chút?”
Thế mà lại thấy Trác Đình cười xòa chạy đến: “Ngại quá bác gái, con kéo Lan Xuyên ra tâm sự chút.”
Chử Lan Xuyên mặc một thân tây trang, cà vạt sọc đan chéo trước cổ áo sơ mi, dáng người thẳng tắp đẹp trai, từ tốn đi ngay sau Trác Đình.
“Bác gái lúc nào cũng trách tội con vậy.” Anh luôn như vậy, lấy bốn lạng đẩy nghìn cân đối mặt với hết thảy chất vấn.
Vu Tường bị anh trêu cười vui vẻ, bà giao phó: “Tối nay là sân khấu của Chiêu Chiêu, con coi như là kỵ sĩ bảo vệ công chúa, chỉ cần làm cô gái nhỏ của chúng ta vui vẻ, toàn người trẻ tuổi với nhau náo nhiệt cũng phải.”
Đây là lần đầu tiên Vân Chiêu thấy Chử Lan Xuyên mặc vest, khác với vẻ chính nghĩa oai hùng của cảnh phục, bây giờ Chử Lan Xuyên lại giống một công tử ăn chơi, kính gọng bạc nằm chắc trên sống mũi, từng đường nét khuôn mặt rõ ràng.
Chử Lan Xuyên nhận lệnh, từ đầu đến cuối hơi thở quanh người vẫn lạnh thấu xương, ánh mắt cũng không dừng trên người Vân Chiêu.
Tối nay Vân Chiêu như có ánh sáng phủ quanh người, khí chất ngọt ngào trưởng thành đan xen cực kỳ thu hút.
Nhưng vừa nghe được tin tức khiến người ta lo lắng như vậy anh không thể đảm bảo mình sẽ không lộ ra vẻ khác thường trước mặt Vân Chiêu nên đành dứt khoát chọn tránh coi như không thấy.
Mãi đến trước khi ăn tiệc Tưởng Xảo lôi bộ bài Bridge*