Trong đầu anh “ầm” một tiếng, như đoàn tàu hỏa gào thét chạy qua lỗ tai khiến tai ù trong chốc lát.
Mắt thường có thể thấy đôi con ngươi kia chuyển sang tối đen.
Vân Chiêu không chú ý cái liền gục đầu như gà mổ thóc, Chử Lan Xuyên đỡ vòng eo của thiếu nữ mới giúp thiếu nữ lần đầu đi giày cao gót không đến mức ngã lảo đảo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng lúc đó nhiệt độ không khí bắt đầu nóng bừng lên.
Một tay anh tháo lỏng cà vạt, dáng vẻ xa cách hỏi cô: “Chiêu Chiêu, em hiểu em đang nói gì không?”
Anh đã cố tình đè nén giọng nói nhưng không kiềm được cảm xúc mãnh liệt chực trào ra.
Anh thà để cô gái nhỏ của anh không hiểu, chỉ là nhất thời nổi hứng, nếu vậy anh còn có thể có cơ hội rút lui vẹn toàn.
Bây giờ, người Chử Lan Xuyên đang ở giữa bờ vực của ánh sáng và bóng tối, như cô hồn dã quỷ phiêu đãng, nhưng cô gái nhỏ của anh lại muốn kéo anh vào địa ngục, trầm luân muôn đời muôn kiếp…
Vân Chiêu gắng gượng đứng thẳng lại, đôi tay vẫn túm chặt không buông cổ áo sơ mi của anh, giống như chỉ cần buông tay ra ngay lập tức sẽ rơi xuống vực sâu.
Chử Lan Xuyên bị cô túm như vậy chỉ đành cong lưng, thấp xuống một chút chóp mũi của hai người liền chạm vào nhau, hô hấp đan xen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh chỉ thấy trước mặt là khoảng không mênh mang dập dềnh cùng nét duyên dáng không giấu nổi trên khuôn mặt của thiếu nữ.
“Chiêu Chiêu… Không muốn khiến anh trai chán ghét.” Lông mi của cô run rẩy, giọng nói gần như cầu xin: “Nên anh trai cũng thích em một chút thôi được không…?”
Chỉ có một chút thôi mà anh cũng không đồng ý sao?
Bả vai Vân Chiêu phập phồng, ánh mắt trong suốt phẳng lặng.
Yêu thầm có lúc sẽ hèn mọn – cho dù chỉ là thích một chút cũng có thể làm mảnh đất không có một ngọn cỏ nào có thể nở hoa.
Sao lại không thích được?
Chử Lan Xuyên khẽ xoa mũi của cô, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bé con ngốc…”
“Còn chưa đủ rõ à?” Anh ngậm lấy vành tai trắng mềm của thiếu nữ, chậm rãi quấn quýt, cắn mút không sót một chỗ nào.
Ánh mắt Vân Chiêu mê mang, chắc cô đang ở trong mơ rồi, trong mơ mà cảm xúc lại chân thực như vậy, cô cảm thấy mình thật sự có được Chử Lan Xuyên.
Sau vành tai của thiếu nữ có một nốt ruồi rất nhỏ màu đỏ thắm điểm xuyết thêm vẻ đẹp tinh tế.
Nhưng thân thể không biết cố gắng là thật.
Theo tầm nhìn của Chử Lan Xuyên anh thấy hai chân của cô gái nhũn ra rồi trượt từ tủ quần áo xuống.
Ống quần tây lay động, anh như cứu người chết đuối kéo thiếu nữ lên, dùng đầu gối cố định cô ở trước tủ quần áo.
Rốt cuộc không thể chống đỡ nổi trọng lượng của cơ thể, Vân Chiêu còn chưa kịp định thần lại đã bị Chử Lan Xuyên bế ngang lên, tiếp đó rơi xuống đệm giường mềm mại.
Anh ném người xuống rất nhẹ, nhưng vì giường co giãn tốt nên Vân Chiêu vẫn bị bật về phía trước một chút, tóc mai hỗn loạn.
Nhưng Chử Lan Xuyên ngoài việc nới lỏng cà vạt một chút thì cả người vẫn chỉnh tề ngay ngắn, dùng từ tám gió thổi không động* để miêu tả anh cũng không sai.
(*Bát phong xuy bất động: Bát phong hay bát thế phong là tám ngọn gió đời ở thế gian để làm lung lay, mê hoặc lòng người. Bao gồm: Lợi, Suy (Hao tổn), Hủy (Chỉ trích), Dự (Gián tiếp khen ngợi), Xưng (Trực tiếp ca tụng), Cơ (Vu oan), Khổ (Nghịch cảnh), Lạc (Duyên tốt). Tham khảo từ quan điểm của Phật giáo.)
Đôi chân trắng nõn vừa động đậy liền bị anh giữ chặt, xương cổ tay cũng bị anh nắm chặt, Vân Chiêu chỉ vô lực giãy giụa một chút, không hề có chút sức phản kháng nào.
Chử Lan Xuyên lại phục vụ cô thêm lần nữa, anh giữ chặt đôi chân lộn xộn ở dưới, tháo dây của đôi giày cao gót nhung đỏ Jimmy Choo ra, cẩn thận đặt lại vào hộp quà tinh xảo rồi để hộp quà ở đầu giường nơi vừa tỉnh liền có thể nhìn thấy.
Lần tiếp theo đến gần cô, chân của cô gái nhỏ đã chệch ra ngoài giường, cô rụt chân lại, mũi chân trong lúc động đậy liền chạm phải chỗ giữa quần tây của anh.
Anh quên cả chuyển động, ngây người chốc lát mới lấy lại tinh thần, hơi thở nặng nề kỳ lạ.
Vân Chiêu lại không biết mình đang làm ra chuyện nguy hiểm cỡ nào, chỉ cảm giác bản thân trong lúc vô thức đã chạm phải một chiếc bàn là cực nóng, cô định rút chân lại.
Nhưng Chử Lan Xuyên không cho cô như ý muốn, anh duỗi tay nắm chặt cổ chân của thiếu nữ, không cho cô rời xa thân thể của mình dù chỉ chốc lát.
Ngón chân của thiếu nữ bắt đầu thong thả ấn lên phần cong lên kia, giống như bờ biển cô hằng muốn đến nhất, có ánh nắng mặt trời ấm áp, có gió biển thổi tới, trong không khí còn có mùi tanh ngọt.
Cô dừng chân bên bờ biển, mặc cho sóng biển nhấp nhô, dẫm lên cát sỏi dưới chân.
Có lẽ do phơi nắng quá lâu cát sỏi dưới chân rất nóng, lòng bàn chân cô không rõ là ngứa hay đau, chẳng qua mỗi khi cô co rúm người lại thì cát sỏi lại tự động tiến tới gần cô hơn.
Chử Lan Xuyên tự nhận bản thân anh không ham mê cái gì, anh có thể khống chế bản thân cực kỳ nghiêm ngặt, phong cách làm việc chính xác, đây chính là yêu cầu để tôi luyện cảnh sát chuyên nghiệp.
Nhưng đêm nay anh lại thất bại liên tục, khuất phục dưới bản năng của cơ thể, không có cách nào buông tha, cũng không thể thỏa mãn bản thân.
Hai người cùng bị sóng đánh xô dạt, thuyền nhỏ lung lay sắp đổ.
Lúc cơ thể anh sắp phóng thích, Vân Chiêu cuối cùng cũng mở mắt ra, cô hoảng hốt, lời nói sắp bật ra lại nghẹn ngang họng.
Cũng chỉ có lúc này cô mới thấy một Chử Lan Xuyên chưa từng thấy trước đây.
Nhưng cô cũng không chống đối, thậm chí cô còn muỗi duỗi tay ôm lấy anh, tận tình hưởng thụ cái ôm đầy khát vọng này.
Vừa rồi còn tám gió thổi không động, giờ thì ngược lại 180 độ, bây giờ anh hơi chật vật, mồ hôi từ thái dương chảy xuống cổ áo, ở giữa quần tây hiện ra vệt tối màu.
Vân Chiêu cong môi bật cười, chắc chắn cô nhìn nhầm rồi.
Dáng vẻ này nào có phải anh trai của cô? Nào có phải một Chử Lan Xuyên luôn giữ mình nghiêm khắc? Nào có phải Đội trưởng Chử khiến ai nấy đều kính sợ?
Anh trai sẽ không nói những lời âu yếm động lòng người cho cô nghe, bản năng của anh là xa cách kiềm chế; anh trai sẽ không ngậm vành tai cô không buông, đắm chìm trong thế giới của hai người; anh trai sẽ không nắm lấy mắt cá chân cô, thậm chí làm việc vừa rồi…
Sai rồi, tất cả đều sai rồi…
Cô mệt không còn sức lực, lúc Chử Lan Xuyên buông đôi chân không chịu nổi nhọc nhằn của cô ra cô liền ngủ thiếp đi.
Nhìn thiếu nữ cay mắt buồn ngủ anh hít vào một hơi khí lạnh, muốn đè lại sự khô nóng trong lồng ngực.
Đúng rồi, bây giờ Vân Chiêu đã ngủ, đã có thể đi vào giấc mộng yên bình, chỉ còn anh mờ mịt ở đây.
Rốt cuộc phần cong lên kia lại càng nhô lên không thôi, nhìn kiểu này có lẽ không thể xuống ngay được.
…
Chử Lan Xuyên tìm trong tủ quần áo được cái quần đen và áo phông trắng để lại ở nhà cho tiện, ngay sau đó anh đến phòng tắm chuẩn bị tắm vòi hoa sen.
Anh tắm nước lạnh, trước kia ở trường Cảnh sát, hầu hết cánh nam sinh sẽ chọn tắm nước lạnh vào mùa hè, anh lại không như vậy, một năm bốn mùa