Không biết tiếp theo sẽ bị kiểm tra như thế nào, cô gái nhỏ chột dạ ở trên sô pha vùng vẫy vô ích vài lần.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng anh khàn khàn, túm lấy cổ chân của thiếu nữ khiến váy ngủ không khỏi dịch lên chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên Vân Chiêu an tĩnh lại, hô hấp cũng chậm hẳn.
Bàn tay ấm áp của Chử Lan Xuyên quệt lấy thuốc mỡ mát lạnh, sau đó anh bắt đầu thoa thuốc.
Động tác thoa thuốc của anh rất nhẹ, cả quá trình anh không nói một lời, môi mỏng mím thành một đường thẳng, không hề có chút độ cong nào.
Vân Chiêu chưa từng bị giày vò thế này bao giờ, đau đớn nóng rát bị thuốc mỡ làm cho tiêu tan nhưng làn da lộ ra bên ngoài như bị lông chim quét qua, dễ dàng khiến nơi sâu thẳm trong linh hồn rung động.
Điều này làm cô bắt đầu lo sợ, thân thể của mình cũng có lúc bị khống chế sao?
…
“Run lẩy bẩy thế này làm gì?” Chử Lan Xuyên chậm rãi lấy giấy lau số thuốc mỡ còn dính trên ngón tay, trông rất điêu luyện: “Sợ anh trai ăn em?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn em… Làm cô không khỏi suy nghĩ nhiều.
Đợi bầu không khí hòa hoãn lại, Chử Lan Xuyên mới kể rõ đầu đuôi: “Anh gặp Đàm Yếm ở trong thang máy.”
Vân Chiêu: “…” Bây giờ cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi để thu lại cái lời nói dối vừa rồi.
“Anh ấy có đến đưa tài liệu cho em.” Cô chỉnh xong dây váy ngủ, càng nói càng lí nhí.
Chắc Vân Chiêu sợ Chử Lan Xuyên không tin còn giơ xấp tài liệu kia ra trước mặt anh.
Chử Lan Xuyên thấy tờ đơn nhập học liền biết Đàm Yếm tính toán cái gì, không phải định gần quan hưởng lộc, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?
Anh không tự chủ vò nhăn tờ giấy, khác hẳn với khuôn mặt vẫn ung dung điềm tĩnh.
Vân Chiêu ngồi co ro một góc trên sô pha, nín nhịn nói: “Em từ chối anh ấy, về sau chắc cũng không còn liên quan gì nữa.”
“Có gì nguy hiểm thì phải gọi cho anh ngay.” Anh bắt chéo hai tay trước ngực, tiếng bẻ khớp tay vang lên.
Vân Chiêu gật đầu, nói đến nguy hiểm cô mới nhớ lúc trước Chử Lan Xuyên vội vàng ra khỏi nhà, tính mở miệng hỏi thăm: “Anh vừa ra ngoài có phải xảy ra chuyện gì không?”
Anh rút một điếu thuốc trong bao ra, không châm lửa mà chỉ nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ: “Có cảnh sát truy lùng ma túy bị trúng đạn.”
Cô nghe thế liền sững sờ, ánh mắt hiện lên ý định rút lui.
Nhắc đến chuyện cảnh sát truy lùng ma túy khiến cô vô thức nghĩ tới Chử Hằng và cả ông bố ruột Vân Án đến nay vẫn chưa rõ tung tích của cô.
Trong lòng cô gái không khỏi sốt ruột: “Có manh mối gì không?”
“Anh ấy vẫn đang trong phòng cấp cứu nên manh mối tạm thời bị gián đoạn.” Chử Lan Xuyên còn chưa nói xong điện thoại trên bàn trà liền rung lên mấy lần.
Là tin nhắn của Trác Đình.
Trác Đình: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Mấy tấm ảnh thi nhau hiện lên, toàn là ảnh cưới của cậu ấy, người đàn ông trong ảnh có làn da ngăm đen nhưng lại cười toe toét cực kỳ vui vẻ.
Trác Đình: [????, Đội trưởng Chử, em mới về nhà thay quần áo, quên không thông báo cho anh, ngày kia chúng em tổ chức hôn lễ, anh phải đến uống rượu mừng đấy.]
Chử Lan Xuyên hiểu ý bật cười: [Biết rồi, không thiếu tiền mừng đâu.]
Trác Đình thích náo nhiệt, tiện thể nhắc luôn: [Không phải kết thúc kỳ thi Đại học rồi sao? Anh nhớ dắt cả em gái đến nhé.]
Chử Lan Xuyên trả lời: [Được.]
Biết Trác Đình sắp tổ chức hôn lễ, mấy ngày nay Cục Cảnh sát náo nhiệt hơn hẳn, thỉnh thoảng lại lôi Trác Đình ra trêu ghẹo.
Mấy đồng nghiệp nam khác lại tỏ vẻ hâm mộ vô cùng: “Trác Đình, có phải Nhà nước phát vợ cho ông không, ông cũng bảo Nhà nước phát cho tôi một bà vợ đi.”
Trác Đình giống như đại gia nằm trên ghế cười hì hì nói: “Bảo Nhà nước phát cho cũng được, nhưng liệu có đẹp bằng bà xã tôi không.”
Cả đám người: “…” Ăn nghẹn một bụng cẩu lương.jpg
Còn có người không sợ chết trêu chọc: “Tôi cũng chưa vội, Thần thú Đội trưởng Chử của chúng ta vẫn là cọng cỏ chưa có chủ, chúng ta cần vội làm gì.”
Nghĩ như vậy mọi người đều cảm giác được an ủi.
Ai ngờ Chử Lan Xuyên lại liếc qua đám chó độc thân này một lúc rồi bình tĩnh nói: “Tôi không giống mấy cậu.”
Lời này của anh như một hòn đá làm nổi lên hàng ngàn gợn sóng.
“Trời, người chậm nhiệt như Đội trưởng Chử mà cũng có người yêu cơ á? Còn giấu chúng em lâu như vậy!!!”
“Phải mời cơm đó nha, ai đồng ý giơ tay.”
“Tán thành tán thành! Không thể để lãng phí tình cảm của chúng ta được…”
Trong khung cảnh ồn ào này anh không khỏi cong khóe môi, đắc ý nói: “Đợi đến dịp rồi không thiếu một bữa cơm nào của các cậu.”
Ngày hôm đó, ai nấy đều băn khoăn không biết bạn gái tương lai của Chử Lan Xuyên rốt cuộc là ai, hận không thể lập một nhóm chat để thảo luận.
Vân Chiêu đồng ý cùng đến hôn lễ của Trác Đình với Chử Lan Xuyên. Cô nhớ đến buổi lễ tốt nghiệp của mình anh có đeo một chiếc cà vạt kẻ ca rô, nếu thêm vật phẩm trang trí chắc càng hợp hơn.
Đôi giày cao gót nhung đỏ Jimmy Choo còn nằm trong hộp quà, nếu không tặng lại quà cho Chử Lan Xuyên cô sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Nghĩ đến đây cô liền mau chóng nhắn tin cho Tưởng Xảo.
Nhà Tưởng Xảo làm về bên thiết kế trang sức, ánh mắt chọn đồ chắc chắn không chê vào đâu được, đã thế còn là chuyện Vân Chiêu nhờ vả, cô nàng đồng ý ngay tức khắc.
Thời tiết oi bức khoảng tháng sáu tháng bảy ở thành phố Giang bị một cơn mưa dội mất, cành lá đong đưa xào xạc trong tiếng mưa rơi, gió lạnh thổi vào dưới làn váy.
Tưởng Xảo bảo luôn ông anh nhà mình xuống dưới nhà tiếp Vân Chiêu, ban đầu Vân Chiêu còn hơi ngại ngùng, về sau bình tĩnh hơn liền hâm mộ hình thức chung đụng vui vẻ của Tưởng Xảo và anh trai của cô nàng.
Tưởng Xảo quái dị nói: “Mình thèm vào cãi nhau với ông anh ngây thơ này, thật hâm mộ quan hệ hòa hợp của cậu với anh trai.”
Cô nàng đỡ trán, nhớ đến buổi tối làm lễ trưởng thành lần trước liền tặc lưỡi: “Lần trước cậu với anh trai bắt tay nhau đánh bài bridge suýt làm mình thua thảm.”
Ngón tay căng chặt của Vân Chiêu giãn ra, đôi môi hồng nhuận khẽ nói: “Anh ấy không phải anh trai của mình.”
Ngoài cửa sổ mưa bụi giăng kín, bầu trời xám tro một màu, phóng tầm mắt nhìn không thấy giới hạn cuối cùng của thành phố này.
Tưởng Xảo nghe thấy câu này: “???”
Cô nàng nghi ngờ* không hiểu logic trong câu này của Vân Chiêu, kinh ngạc ra mặt: “Chiêu Chiêu, cậu cãi nhau với anh trai à…”
(*Nguyên văn: Người da đen đầu đầy hỏi chấm ~ Là cái hình này:
)
Nhưng nhớ tới mục đích Vân Chiêu đến đây để chọn quà cho anh trai cô nàng liền dẹp bỏ luôn ý nghĩ kia.
Tưởng Xảo khá nhạy bén, cô nàng mân mê chóp mũi, nghẹn họng: “Chiêu Chiêu, cậu nói thật, cậu thật sự không có quan hệ máu mủ với anh trai cậu sao?”
Chuyện này cô chưa từng kể với bất kỳ ai, giống như vết bớt bí mật trên cơ thể, cô không có cách nào chia sẻ với người khác.
Nhưng bây giờ không giống vậy.
Cô không muốn Chử Lan Xuyên chỉ tồn tại trong thế giới của mình với thân phận là anh trai, rõ ràng còn có thể lấy thân phận khác.
Vân Chiêu tự nhiên sảng khoái thừa nhận, cô hít sâu một hơi: “Từ khi mình mười ba tuổi đã được bác gái của anh ấy nhận nuôi, nên anh ấy chỉ là anh trai trên danh nghĩa của mình.”
Tưởng Xảo ngập ngừng một lát, ánh mắt không ngừng nhìn màn mưa ngoài trời lại nhìn đến khuôn mặt bình thản của Vân Chiêu: “Ở tiệc sinh nhật của mình cậu nói đã có người mình thích, người đó là anh trai của cậu sao?”
Lần đầu tiên cô thổ lộ hết mọi chuyện, kể chi li tường tận từng sự việc vẫn luôn giấu kín trong lòng.
Vân Chiêu kể xong xuôi về thân thế của mình liền nói thêm một câu: “Tưởng Xảo, cậu có biết không? Ở trong thế giới của mình, anh ấy là người mang đến tia nắng đầu tiên.”
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô cửa sổ, tiếng nói đầy thành kính của thiếu nữ vang vọng.
“Không sao đâu nhóc, mình mà là con trai chắc chắn sẽ thích cậu.” Tưởng Xảo nhìn cô cười nhạt, chậm rãi vỗ về cảm xúc của Vân Chiêu.
Sở dĩ cô một mực