Không thể không thừa nhận, Chử Lan Xuyên mềm lòng trước những lời này.
Cằm dưới của anh gối lên đầu tóc bù xù của cô gái nhỏ, nhìn kỹ lại sợi tóc hơi ngả nâu của cô, màu nâu cực nhạt, gần giống màu kẹo cà phê.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chiêu cũng chỉ ôm thoáng chốc, cô bất giác rút tay lại như điện giật, tự nhận bản thân mình hơi nóng vội.
Chử Lan Xuyên hoảng hốt, anh cố ý hỏi lại: “Chiêu Chiêu, không phải em vẫn luôn là người nhà của anh trai à?”
Cô gái nhỏ cúi đầu, lẩm bẩm: “Không giống nhau mà…”
Em gái sao có thể giống với bạn gái được.
Thời gian gấp rút, Chử Lan Xuyên không kịp giải thích thêm, anh cố gắng vứt bỏ trạng thái công việc không đề cập đến tình cảm, dịu dàng nói với cô: “Ở nhà ngoan nhé, nghỉ ngơi sớm vào, anh pha cốc nước mật ong cho em rồi đó.”
“Dạ… Em biết rồi.”
Vân Chiêu không mặn không nhạt trả lời, nghe thấy tiếng cửa đại đóng lại mới quay về phòng ngủ đi giày vào.
Aizz.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế mà lại không buồn ngủ nữa.
Chử Lan Xuyên nhận được điện thoại của Trác Đình liền lái xe ra bến tàu thành phố Giang, không dám chậm trễ một giây phút nào.
Hiện trường đã được phong tỏa, xung quanh dựng lên đường cảnh giới màu vàng.
Anh vội bước đến kéo đường cảnh giới ra, chuẩn bị xem xét thật kỹ vị trí xảy ra vụ án.
Có cảnh sát lao tới nghiêm túc khuyên anh: “Thưa anh, đây là hiện trường vụ án, xin anh giữ khoảng cách.”
Chử Lan Xuyên chưa kịp giải thích thì Trác Đình đã vỗ bả vai của cảnh sát mới tới: “Tên nhóc này không có mắt nhìn gì cả? Đây là Đội trưởng Chử của đội trinh sát hình sự.”
Cảnh sát lúng túng đỏ cả mặt: “Chào Đội trưởng Chử ạ.”
Chử Lan Xuyên không tính toán nhiều, anh không thích ra vẻ cao cao tại thượng trước mặt người mới.
Trác Đình vừa cùng khiêng người lên xe cứu thương, tay vẫn chưa kịp rửa, bộ tây trang mặc để đi dự tiệc đã dính mấy vết máu.
Đã nhiều lần vào sinh ra tử, anh cũng không để ý mấy chuyện này.
Chử Lan Xuyên chưa thấy hiện trường đầu tiên, anh chỉ đành hỏi Trác Đình: “Lúc người bị thương ngã xuống đất còn ý thức hay không?”
“Anh ta vẫn cố gắng nói chuyện nhưng hơi thở quá yếu, không nghe rõ.”
Trác Đình duỗi tay chỉ chỗ trống phía xa: “Hiện trường không có ai chứng kiến vụ án, đèn đường ở gần bến tàu bị hỏng, chỗ này tối om, ngoại trừ người về nhà đi qua đường này ra thì chỗ này chính là một nơi hẻo lánh vắng bóng người.”
Hai người đều hiểu trong lòng mà không nói ra, chuyện này có quan hệ với đội truy lùng ma túy, nhưng nhiệm vụ của họ được bảo mật, muốn điều tra tiếp cần phải thương lượng.
Chử Lan Xuyên hiểu ra: “Trác Đình, cậu về nghỉ ngơi đi, tôi gọi điện thoại cho Đội trưởng Phùng của bên truy lùng ma túy.”
Thật khéo là vị Đội trưởng Phùng này lại là học trò đắc ý nhất của Chử Hằng.
Theo những gì Chử Lan Xuyên còn nhớ, lúc Chử Hằng còn sống, thi thoảng rảnh rỗi ông sẽ mời cả đội truy lùng ma túy đến nhà chơi, ông lại cực kỳ ưu ái Đội trưởng Phùng bây giờ, nói người trẻ tuổi tiền đồ xán lạn.
Sau khi vụ việc xảy ra, học trò ông từng lấy làm đắc ý nhất lại xa cách với gia đình ông, lạnh mặt làm ngơ.
Phùng Thường Thư rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Chử Lan Xuyên, ông ta hắng giọng, hơi lảng tránh nói: “Đội trưởng Chử là người bận rộn nhỉ, tối vậy còn tìm tôi là có chuyện gì à?”
Chử Lan Xuyên hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải bên chú có nhiệm vụ truy bắt ở bến tàu thành phố Giang vào đêm nay không?”
“Không có.” Phùng Thường Thư nhíu mày: “Nếu mà có nhiệm vụ truy bắt nào thật thì người làm đội trưởng như tôi sao lại không biết được?”
“Tay nải thì sao? Dạo này bên chú có sắp xếp tay nải không?”
Trong quá trình truy lùng ma túy, để tránh bại lộ hành động, khi hai bên nói chuyện sẽ dùng ám hiệu.
“Tay nải” hiển nhiên muốn nói có sắp xếp cảnh sát nằm vùng hay không.
Phùng Thường Thư nhíu mày, ông ta không khỏi hỏi liền mấy câu: “Chúng tôi đã đề ra kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng, đã sắp xếp tay nải rồi chẳng lẽ trong lúc hành động còn xảy ra vấn đề gì? Thiết bị theo dõi trên người anh ấy vẫn còn hoạt động, cũng không báo lại tín hiệu nguy hiểm gì cho tổ chức mà?”
“Định vị GPS của anh ấy khả năng cao xảy ra lỗi rồi, Đội trưởng Phùng, chú mau tới đây nhận người, hoặc nhận thi thể.”
Giọng điệu của anh không được tốt, còn mang theo ý tứ cảnh cáo khiến Phùng Thường Thư nghẹn họng không nói lại được gì.
-
Los Angeles.
Thành phố thiên thần này dường như lúc nào cũng rực rỡ ánh đèn, ăn chơi không ngừng nghỉ.
Đàm Yếm ngồi trên ghế gần cửa sổ sát đất, hắn như một vị thần kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh, không nhiễm một hạt bụi trần.
Cuộc sống bộn bề phức tạp, hắn có thể lạnh nhạt rút lui khỏi thế tục này.
Cô gái nhỏ tắm xong liền thay đôi dép lê dễ thương trước cửa phòng tắm, trên dép lê còn khâu hình đôi tai của chú gấu.
Cô rón ra rón rén, khuôn mặt mới chỉ dưỡng da lại càng thêm phần thanh tú, hai má đỏ bừng, làn da mới ngâm hơi nước xong hơi phiếm hồng.
Cho dù cô cố ý đi thật nhẹ nhàng, Đàm Yếm vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô, hắn chậm rãi nói một câu tiếng Anh bảo cô lại đây.
Đàm Thính không dám làm trái ý hắn, quan hệ của cô và Đàm Yếm giống như chủ nhân và thú cưng.
Đàm Yếm vui vẻ sẽ vuốt ve cô, đi học cùng cô, cho tiền tiêu vặt nhiều vô kể, nhưng hắn mà không cao hứng sẽ biến mất trong một thời gian dài, không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Gia tộc họ Đàm phức tạp, trên danh nghĩa Đàm Thính là em gái của Đàm Yếm, nhưng do mẹ không chung thủy nên giữa hai người không hề có quan hệ huyết thống nào.
Nếu không phải bà nội qua đời, nội bộ gia tộc có nhiều biến động, Đàm Yếm đánh đòn phủ đầu lấy lại quyền lực, cấu kết với các đại cổ đông bảo vệ quyền khống chế cổ phần của mình thì Đàm Thính rất có thể sẽ bị đuổi khỏi nhà.
Mà Caesar lại không thể ngờ được tên “Ma ốm” kia lại ra tay nhanh như vậy, thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn, lấy thế lực của mình khiến nội bộ Đàm thị đổi chủ.
Đàm Yếm đứng lên, lông mi hắn mỏng như cánh ve, giữa ánh đèn nhấp nháy, màu da hắn trắng bệch như tờ giấy, không hề có chút sức sống nào.
Đàm Thính biết vẻ mặt này của hắn là có tâm sự, cô lựa chọn im lặng không lên tiếng quấy rầy hắn.
Cô ngoan ngoãn đứng bên người hắn, môi cong mũi vểnh rất điềm nhiên.
Đàm Yếm khá là hưởng thụ dáng vẻ này, chỉ cần hơi cúi đầu là cô liền có vài phần giống người thiếu nữ trong trí nhớ kia.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Vẫn không bì được.
Ánh mắt Đàm Yếm tối sầm lại, hắn từ trên cao đánh giá cô nửa ngày trời, suốt quá trình không nói một lời nào.
Trong lòng cô ngập tràn niềm vui, trước giờ Đàm Yếm chưa bao giờ nhìn cô ta lâu như vậy.
Cho dù cô ta đã từng bày tỏ ý muốn hiến thân, nhưng Đàm Yếm vẫn bày ra dáng vẻ cũ, không làm bất cứ hành động thân mật nào với cô khiến cô không thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nếu Đàm Yếm không thích cô ta, sao lại phải nuôi cô ta, lo lắng ổn thỏa mọi chuyện?
Đàm Thính nghĩ không ra, cô ta cắn môi, bất lực túm hai bên váy.
Ngay giây tiếp theo da đầu cảm nhận cơn đau như bị kéo căng ra.
Đó là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Đàm Yếm nổi giận, bỏ lớp quần áo che đậy bên ngoài đi hắn liền lộ ra nội tâm điên cuồng.
“Đau… Anh trai, anh làm em đau quá.” Khóe mắt Đàm Thính nhòe lệ, không có sức lực phản kháng.
Chỉ có một tiếng anh trai này mới khiến ý thức của Đàm Yếm thanh tỉnh lại, hắn thả lỏng tay, nhưng vẫn tức giận khôn nguôi: “Đàm Thính, tao đã từng nói với mày vì sao tao lại nuôi mày như chim hoàng yến chưa?”
Đàm Thính khóc lóc run rẩy, cô ta bị dọa sợ một mực lắc đầu.
“Vì mày rất giống cô ấy, đặc biệt là mái tóc này.” Đàm Yếm cười giễu cợt: “Nhưng hàng nhái vẫn chỉ là hàng nhái mà thôi.”
Nước mắt rơi xuống bên khóe môi, rất mặn, mặn đến mức sắp khiến khuôn mặt của Đàm Thính nhăn nhúm lại.
Mấy ngày trước Đàm Thính được đám bạn bè xúi giục đi nhuộm tóc, nói bây giờ đang mốt nhất tóc màu xanh đen, vốn cô ta rất vui, nhưng