Đàm Yếm siết chặt cán ô, nửa người hắn phơi ra ngoài, mưa bụi xối trên vai thành những dòng nước lạnh buốt.
Trong cổ họng hắn như bị nhét một đống vải khiến hắn không nói nổi một từ nào.
Quản gia lấy khăn ra tỉ mỉ lau bả vai cho hắn, nhưng mưa vẫn xối như trút nước khiến chiếc khăn đã bị thấm ướt hơn nửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi môi khô khốc mấp máy, từng sợi tơ bạc bay lả tả trong không trung, ông hít đầy một bụng khí lạnh rồi mới khuyên nhủ: “Đàm thiếu, cậu không thể bị nhiễm lạnh nữa…”
Hai năm nay Đàm Yếm gấp rút trở thành người thừa kế của Đàm thị, trên lưng cũng gánh vác ngày một nhiều trách nhiệm.
Trước kia hắn còn giấu tài, nhưng bây giờ không thể làm vậy, Đàm Yếm đã đứng lên vị trí bị ngàn người chú ý, bị người trong gia tộc soi mói chằm chằm.
Trong lòng quản gia hiểu rõ bởi vì cố gắng quá mức nên cơ thể của Đàm Yếm còn không được như hai năm trước, chỉ chống đỡ nhờ thuốc thang.
Nháy mắt Đàm Yếm lộ ra ánh mắt mệt mỏi, cho dù hắn vừa gặp tình cảnh được dịp thì chơi cũng không thấy dáng vẻ mệt nhọc cùng không cam lòng như bây giờ.
“Thôi, người sắp chết không lo được nhiều chuyện.” Hắn cười tự giễu một tiếng, không nán lại cái nơi ồn ào này nữa.
Sau khi đóng cửa sổ xe Đàm Yếm mới nghẹn giọng hỏi: “Chuyện của Chử Hằng điều tra đến đâu rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có một nhân chứng kể lại ông ta đi theo đám người Vân Án sống ở khu biên giới, sau vụ nổ kia liền mất tin tức...”
Ngón tay Đàm Yếm gõ nhẹ trên đầu gối, tiếng mưa rơi tí tách bên tai hắn.
Nghe quản gia nói xong hắn mới thôi nhắm mắt dưỡng thần mở miệng nói: “Có một số người đi lại giữa ranh giới của bóng tối và ánh sáng sẽ thường quên mất lòng mình hướng về ánh sáng hay bóng tối.”
Thật ra Đàm Yếm muốn nói hắn không thuộc về một số người đó, hắn từ Địa ngục bò dậy, từ nhỏ đã được chứng kiến lòng người hiểm ác, hắn không giống kiểu người có niềm tin cố chấp muốn bảo vệ công bằng chính nghĩa cho cuộc sống như Chử Lan Xuyên.
-
Chử Lan Xuyên thấy bóng lưng dần biến mất trong màn mưa bèn lên một chiếc xe cảnh sát, chuẩn bị về Đồn Cảnh sát điều tra chi tiết.
Vân Chiêu dần bình tĩnh hơn, cô quay đầu lại nhìn những chiếc xe cảnh sát đang hú còi phía sau như cách cả một thế kỷ.
Trong lúc đấu đá cũng phải nhờ cô gái chịu thiệt cắn chặt tên cướp định lái xe tông người, dùng cơ thể yếu ớt này ngăn chặn nguy hiểm cho Chử Lan Xuyên không thì không biết sẽ xảy ra hậu quả gì.
Vào khoảnh khắc ấy trái tim của Chử Lan Xuyên như bị đào rỗng.
Trước giờ anh chẳng phải anh hùng gì, cô mới là đấng cứu thế của anh.
“Do anh trai không tốt, không bảo vệ em chu đáo.” Tay phải cầm súng run run, anh thương tiếc cổ tay, vành mắt đỏ bừng.
Rõ ràng bàn tay này vừa còn nắm chắc khẩu súng không do dự bắn liền mấy phát súng, bây giờ ngay cả sức để nâng tay lên anh cũng không có.
Vân Chiêu đang quỳ trên ghế xe đứng dậy, cô nắm chặt ngón tay của người đàn ông, đồng thời cũng cảm giác được khẩu súng lạnh buốt kia.
Nhiệt độ cơ thể cũng không làm ấm được thứ vũ khí lạnh lẽo kia, nếu nó nằm trên tay người chính trực sẽ trở thành công cụ thi hành lẽ phải, nhưng nếu bị người xấu có mưu đồ cướp đi lại là thứ vũ khí hung tàn nguy hiểm.
Cô không muốn nhìn thấy một Chử Lan Xuyên kiên nghị vững vàng lộ ra khoảnh khắc mềm yếu nên đành nhìn thẳng mắt anh nói thật: “Không phải, ở trong lòng em, anh trai luôn tuyệt vời nhất.”
Tình yêu thật thiển cận, ngay tại cái chớp mắt giữa sự sống và cái chết anh mới hiểu được trái tim mà cô gái vẫn luôn nâng niu kia nồng cháy đến cỡ nào.
Ngay cả mạng sống cũng không ngần ngại hy sinh vì anh.
Thật ra, trong lòng Vân Chiêu, sau khi Trương Trình Linh và Dương Khánh chết thì mạng sống của cô do Chử Lan Xuyên ban tặng.
Vốn không có gì thiệt thòi.
Chử Lan Xuyên bỗng thấy thế giới không hề có một ngọn cỏ nào sống nổi của mình chợt lan tỏa sức sống bừng bừng.
Anh nghiêng đầu hỏi: “Có mệt không em?”
“Hơi mệt...” Vân Chiêu tựa trên ghế ngồi, ánh mắt như bị màn mưa che phủ càng mơ hồ thêm.
Anh xoa đầu của cô gái, đường nét luôn nghiêm khắc bỗng trở nên dịu dàng, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng ngập tràn sự dịu dàng.
“Nghỉ ngơi đã, đợi anh xử lý xong việc ở Đồn Cảnh sát rồi đưa em về nhà.”
Cô thì thào đồng ý: “Vâng.”
Nghe Chử Lan Xuyên nói xong Vân Chiêu mới bớt lo lắng, cô uể oải gối đầu lên đùi của Chử Lan Xuyên, tóc đen che đi gương mặt tinh xảo.
Đến trước cổng Đồn Cảnh sát, Phùng Thường Thư dẫn đầu đội áp giải đám người kia đến phòng thẩm vấn, sau đó ông vội vàng đến chỗ Chử Lan Xuyên.
Mùa hè mưa rơi xối xả, mây đen sà xuống khiến người ta thấy cái thời tiết này cũng đến ngán ngẩm.
Khẩu súng giắt bên hông, dáng người anh cao lớn đứng trước cổng Đồn Cảnh sát, hai ngón tay phải kẹp một điếu thuốc lá. Khói thuốc lượn lờ, lửa đỏ chớp sáng chớp tắt.
Phùng Thường Thư quệt giọt nước trên trán đi, không biết là mồ hôi hay nước mưa nữa, ông chạy chậm mấy bước tới: “Lan Xuyên vào trong nói chuyện đi.”
Chử Lan Xuyên gảy tàn thuốc, anh gật đầu đồng ý, dù sao cổng Đồn Công an cũng không phải là nơi hay ho để nói chuyện.
Nếu không phải Chử Lan Xuyên kịp thời đuổi tới, không màng nguy hiểm ngăn chặn bọn cướp thì Tạ Chiêu rất có nguy cơ rơi vào nguy hiểm lần nữa.
Hơn thế Phùng Thường Thư rất hiểu đạo lý cổng thành cháy họa đến cá trong ao, công tác bảo vệ Tạ Chiêu còn yếu kém mới khiến cho bọn cướp lợi dụng thời cơ, nếu phải truy trách nhiệm ra thì Phùng Thường Thư ông là người đầu tiên không thoát nổi.
Mà bây giờ Chử Lan Xuyên lại là người được lòng từ trên xuống dưới ở Cục Cảnh sát, anh không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, giống hệt tính tình ông Chử Hằng.
Phùng Thường Thư thấy tóc anh còn ướt liền đưa một chiếc khăn mặt sạch sẽ cho anh, ông hạ mình nói: “Đội trưởng Chử vất vả rồi.”
Anh nhận khăn mặt chậm rãi lau tóc, trong lời nói như mang theo cả gai nhọn: “Chỉ sợ sau này đội trưởng Phùng phải vất vả hơn.”
Phùng Thường Thư cười gượng, mấy câu định nói tiếp nghẹn ngang cổ họng, ông cố nín ngược về.
Chử Lan Xuyên không ngồi xuống, anh đứng từ trên cao nhìn xuống ông: “Vậy tôi nói thẳng, đội trưởng Phùng cũng biết mấy tên kia chỉ làm theo mệnh lệnh của kẻ khác, bên trên còn có tầng tầng lớp lớp quan hệ nữa, quan trọng nhất là phải moi ra manh mối có ích.”
“Đội trưởng Chử nói đúng.” Phùng Thường Thư cũng đã tính toán đến việc này, cho nên ông mới ra lệnh tách riêng từng tên cướp ra để thẩm vấn.
Chử Lan Xuyên đứng dưới ánh sáng vẫn luôn áp đảo Phùng Thường Thư, trong văn phòng cực kỳ yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng gió giật mưa rền, tiếng sấm vang dội.
Anh bóp tắt tàn thuốc, đôi mắt đen vô cùng bình tĩnh: “Đội trưởng Phùng, tôi yêu cầu được nghe quá trình thẩm vấn.”
Phùng Thường Thư chấp nhận yêu cầu của Chử Lan Xuyên, hai người cùng đi vào trong phòng quan sát.
Tên tóc vàng cầm đầu bọn cướp, hắn không trúng đạn nhưng hai tay đã bị Chử Lan Xuyên giã cho tan tác, giờ bị nhốt trong phòng thẩm vấn vẫn còn đau nhe răng trợn mắt.
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn đẩy gọng kính mắt, ánh mắt lạnh thấu xương: “Tại sao cậu bắt cóc Tạ Chiêu? Có phải cậu đã biết thân phận của anh ấy nên cố ý làm vậy?”
Tên tóc vàng cười cợt, nhưng vừa cười cái khiến vết bầm tím do bị đánh trên mặt hắn càng đau dữ dội hơn.
Anh cảnh sát đeo kính gõ đầu bút máy trên mặt bàn tạo ra từng tiếng vang dội vào màng nhĩ: “Bây giờ tôi đang nghiêm túc tra hỏi cậu, trả lời câu hỏi của tôi.”
Tên tóc vàng chửi tục một câu xong liền giơ hai tay lên, trên mặt toàn