Đến dưới tầng của tiểu khu Dung Viên, Hà Nguy Nhiên dõi mắt nhìn Chử Lan Xuyên đưa Vân Chiêu lên nhà.
Ban đầu Hà Nguy Nhiên thấy Chử Lan Xuyên lạnh nhạt với mấy trò lấy lòng của Thẩm Tương anh còn tưởng không phải gu của cậu ấy, không ngờ là người ta đã sớm có nơi chốn rồi, trong mắt không chứa nổi những người khác.
Cả quãng đường cô gái bị anh đút tôm cho ăn quên hẳn việc chính, lúc vào thang máy liếc trộm anh mấy lần mới không kìm được nói: “Tối nay em về thu dọn hành lý, hai ngày nữa đi Đại Lý với Tưởng Xảo.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Lan Xuyên sững người, trên mặt anh vẫn không có biểu hiện gì, đồng ý nói: “Ừ, đi chơi vui nhé.”
Anh không nói cho Vân Chiêu biết vừa lúc trên xe anh nhận được tin nhắn của Phùng Thường Thư.
Cấp trên đã quyết định thông qua yêu cầu xin đi Đại Lý của anh.
Trong vụ này nói không có mục đích riêng là giả, nếu mọi người đều ngăn cản anh điều tra chân tướng năm đó, không bằng anh cứ cố chấp làm theo ý mình mong tra ra được manh mối.
Nhưng dù gì cũng là nhiệm vụ cần giữ bí mật, Chử Lan Xuyên kín miệng, anh cũng không muốn cô gái nhỏ bị cuốn vào mấy tranh chấp không đâu này.
Anh tựa vào gương trong thang máy mấy giây, trong lồng ngực như thể sóng biển va vào đá ngầm, trải qua hàng ngàn đợt sóng mới bình tĩnh lại được.
Hà Nguy Nhiên đứng dưới lầu hút thuốc, anh thấy Chử Lan Xuyên bước xuống lại rút thêm một điếu trong bao thuốc ra đưa cho cậu ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Lan Xuyên vẫy tay từ chối, anh nhạt miệng nói câu: “Không có tâm trạng.”
“Chuyện giải mật mã anh biết rồi, nhưng ngày nào mà Tạ Chiêu vẫn còn bất tỉnh thì công việc của cậu với lão Phùng khó đạt được kết quả.”
Hà Nguy Nhiên nhíu mày, khói thuốc lượn quanh hai người, tầm mắt nhìn không rõ, thậm chí còn thiêu đốt khiến đôi mắt của Chử Lan Xuyên gần như trong suốt.
Gió lạnh đêm hè không nóng mà hơi ẩm ướt, gió thổi tan khói thuốc, thổi bay sợi tóc trên trán Chử Lan Xuyên khiến bóng người của anh càng trở nên cô đơn hơn.
“Anh có biết Tạ Chiêu nằm vùng phải trả giá bao nhiêu không?”
Hà Nguy Nhiên duỗi tay ném đầu thuốc lá vào thùng rác gần đó, như thể đang giơ tay ném bóng rổ, lại còn là quả ba điểm.
Anh nói tiếp: “Anh ấy cũng chỉ lớn hơn anh vài tuổi, tốt nghiệp cùng trường với anh, nhiệm vụ này sau khi tổ chức sàng lọc tỉ mỉ xong mới chọn được anh ấy. Khi đó Tạ Chiêu vô cùng do dự, anh ấy sắp đính hôn, nếu không có bất trắc gì tiệc cưới sẽ tổ chức vào mùa hè năm nay, nhưng trong hơn nửa năm đi nằm vùng này không có tin tức gì về Tạ Chiêu, quê quán biến mất như bốc hơi khỏi thế giới này. Vợ sắp cưới của anh ấy khóc ròng rã cả ngày đi tìm người, cuối cùng không may trượt chân rơi xuống ao chết đuối.”
“Anh tin tưởng bố em năm đó cũng vậy, làm cảnh sát nằm vùng rồi ra đi nơi đất khách quê người, vĩnh viễn mất đi người nhà mà ông ấy yêu quý nhất.” Hà Nguy Nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng xong lại hỏi: “Nghiêm túc với cô bé chứ?”
Anh nhìn Chử Lan Xuyên, biết rõ sư đệ nhỏ hơn mình hai tuổi này trong nóng ngoài lạnh, một khi đã có tình cảm chỉ sợ không bao giờ thay đổi.
Chử Lan Xuyên bỗng bật cười, một tay đút túi quần tựa vào cửa xe giống anh.
Lần đầu gặp cô gái mới mười ba tuổi, cao tầm một mét năm, giống con nhím xù lông chỉ mềm mại lẩm bẩm với anh, gọi anh là anh trai.
Khi đó Chử Lan Xuyên đang khép lòng không bao giờ cho rằng mình lại động tâm với một đứa nhóc nhỏ hơn mình bảy tám tuổi.
Cô là em gái của anh, cô coi anh là người thân duy nhất.
Nhưng về sau tình cảm lại đi chệch quỹ đạo vốn có, trong khoảnh khắc nguy hiểm cận kề kia anh mới nhìn thẳng vào tình cảm nhiều năm qua, trong vô thức anh đã bó gọn chính mình, sớm đã hãm sâu.
Chử Lan Xuyên ít khi nói ra tình cảm của mình, nhưng câu “Nghiêm túc chứ” của Hà Nguy Nhiên gợi lên suy nghĩ trong lòng anh, như cỏ xuân đâm chồi đón nước mưa mùa hè sinh sôi mãnh liệt.
Anh thôi không tựa cửa xe nữa, vỗ bả vai của Hà Nguy Nhiên, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng: “Em không chơi đùa.”
Hà Nguy Nhiên như người lạc vào trong mơ mới tỉnh, anh hơi cong khóe môi, nghĩ lại liền hiểu rõ, kiểu người như Chử Lan Xuyên xưa nay bắt đầu yêu thích ai sẽ không như kiểu nước chảy lá khoai hay tùy miệng nói ra câu yêu thích.
Người đàn ông đã ngâm mình trong trận mưa liên miên bi thảm của thành phố Giang khi nói lời tâm tình đều đã hàm chứa dũng khí ngàn lần chết không chối từ.
Vân Chiêu loẹt quẹt đi đôi dép vào trong nhà, cô bật đèn tường lên mới nhận ra ngón chân bị quai dép xăng-đan cọ xước một vết thật lớn, máu đang dần thấm ra.
Chắc do lúc tranh chấp với mấy người trong xe bị cọ vào.
Đã nhiều năm qua cá tính của cô ngày càng trở nên giống với Chử Lan Xuyên, tuy là con gái nhưng không bao giờ yếu đuối, cả người ngông nghênh, nói thẳng ra là gai nhọn sắc bén.
Vân Chiêu quen tay lấy miếng dán miệng vết thương trong ngăn kéo, đầu tiên dùng bông ngoáy tai khử trùng cầm máu sau đó mới dán miếng dán lên.
Trong lúc tìm đồ cô vô tình nhìn thấy kiện hàng chuyển phát nhanh trên bàn, nghĩ cẩn thận lại từ khi thi xong đại học đến giờ cô chưa từng lên mạng đặt mua đồ.
Vân Chiêu gửi tin nhắn cho bà Vu Tường, kết quả bà Vu Tường nói là sáng nay bên chuyển phát nhanh giao đơn hàng này đến trước cửa, tên người nhận là “Vân Chiêu” nên bà mới mang vào để trên bàn.
Bóc từng lớp bọc ra bên trong cùng là một cây bút máy toàn thân mạ vàng, ngòi bút làm bằng vàng 18K*, cầm lên trĩu nặng cả lòng bàn tay.
(*Vàng 18K là loại vàng mà hàm lượng vàng nguyên chất bên trong chiếm 75%, còn lại 25% đó là hợp kim khác. Sở dĩ có vàng 18k ra đời thay cho vàng 24k (vàng nguyên chất 99.99%) đó là vì ở dạng nguyên chất vàng cực kỳ mềm. Do đó nó sẽ dễ bị trầy xước và lõm xuống nếu có tác động từ bên ngoài dẫn đến việc sử dụng nó làm đồ trang sức sẽ khiến cho sản phẩm có giá trị lớn dễ bị hư hỏng.)
Người gửi kiện hàng giấu tên, cô bóc nốt lớp bọc dưới cùng, bên trong quả nhiên có một bức thư.
Cô chưa từng thấy Đàm Yếm viết chữ, nhưng kiểu chữ in sâu ba phần vào gỗ* lộ ra chút âm u rất dễ khiến người ta liên tưởng tới cặp mắt sâu không thấy đáy kia.
(*Nguyên văn: Nhập mộc tam phân: Hình dung nét bút khi viết chữ, nhất là thư pháp mạnh mẽ, có lực, hoặc có lý giải sâu sắc về lời văn hoặc sự vật nào đó.)
“TO my princess: (Gửi đến công chúa của anh)
Nhớ lại hồi đầu gặp nhau
Bên tai là Hôn lễ trong mơ.”
Bên trong còn kẹp một bức ảnh, là cảnh hoa hồng nở rộ trong biệt thự Hoa Đình, nụ hoa đầy đặn, gần như chiếm cả diện tích cây trồng của khu vườn.
Trái tim cô nặng nề, tới gần ảnh chụp hơn dường như còn có cả mùi hoa hồng tỏa hương thơm ngào ngạt.
Hai năm nay hắn càng ngày càng trở nên sát phạt quyết đoán, chỉ có một chút dịu dàng đều dành cả cho cô.
Vân Chiêu im lặng chớp mắt, cô cất kỹ hộp quà và phong thư mới cầm điện thoại chủ động nhắn tin cho hắn: [Tại sao lại đưa mấy món quà này cho