Nói đến hai chữ này, độ cong trong bóng tối khiến người khác khó tránh khỏi tê dại cả da đầu.
Chử Lan Xuyên đặt cái hộp nhỏ sang một bên, thu lại nét mặt đầy ý cười.
Hầu như mọi lúc khí chất trên người đàn ông đều là lãnh đạm, cơ bụng vuông vức, chân tay căng tràn thon dài, chỉ ngồi một chỗ cũng làm người ta không thể rời mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tất nhiên, nếu em muốn thì chúng ta có thể liên hệ bên lễ tân của khách sạn, họ sẽ mang loại vừa với kích cỡ của anh lên.”
Giọng điệu anh buông thả, một tay ôm trọn eo của cô, tay kia tùy tiện vắt trên mặt bàn.
Trên bàn ngoài cái hộp nhỏ kia còn bày một chiếc gạt tàn trong suốt, bật lửa và hộp thuốc của anh đặt trong đó, hộp thuốc lá đã trống không từ lâu.
Lúc phá án anh hút rất nhiều nhưng lúc ở trước mặt cô gái nhỏ thì anh vẫn luôn nhịn cơn thèm thuốc.
Vân Chiêu vội vàng quay đầu lại, liên tục che chặt miệng anh, miễn anh khỏi nói ra lời nào càng quá đáng hơn.
Thiếu nữ môi hồng răng trắng, lúc xoay người qua chỗ khác nhào tới che miệng anh, cả cơ thể vì vội vã mà dán sát anh.
Chử Lan Xuyên ôm chặt cô, ánh mắt như làn nước tăm tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cười khẽ, hơi thở nóng bỏng phả vào lòng bàn tay cô.
Lúc Vân Chiêu đang định rụt tay về anh lại vừa hay bắt được, anh lấy môi dùng tư thế vừa rồi tạo thành ấn ký.
Lỗ tai cô dần nóng lên, do động tác nho nhỏ vừa rồi mà chợt choáng váng cả đầu, không suy nghĩ được gì.
“Mai anh phải đi sao?”
Vân Chiêu hít sâu một hơi, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, yên lòng ngửi hương chanh mát lành.
Ánh mắt hai người đan xen nhau, đậm đặc lại nhiệt tình như kẹo mạch nha.
Anh rũ mí mắt, nhận ra ngoài cửa sổ đèn điện sáng trưng, mặt biển yên ả, sóng nước nhấp nhô.
Ngọn hải đăng phía xa chiếu ra tia sáng chói mắt phủ lên mặt biển, ánh sáng tản ra lăn tăn.
“Ừ.” Anh đáp lại một tiếng nhạt nhòa, anh quay đầu đi không dám nhìn cảm xúc dâng lên trong đôi mắt của cô.
Vân Chiêu hơi không giữ nổi chuyện nữa, dù trong lòng vẫn gắng gượng chống đỡ nhưng cảm xúc rất dễ thể hiện ra trên đôi mắt.
“Sau một loạt suy đoán, anh đoán được sơ sơ con đường mà bọn chúng dùng để buôn lậu thuốc phiện, không bao lâu nữa có thể thu lưới tóm gọn.” Chử Lan Xuyên nói thêm một câu, sau đó anh mở quyển sổ ra, trên đó toàn chữ và hình vẽ lít nha lít nhít.
Cô học tự nhiên nhưng trí nhớ khá tốt, nhìn bản đồ địa hình sông núi cũng có thể nhớ bảy tám phần.
Giao dịch ma túy trong nước hơn phân nửa chảy từ khu vực Tam Giác Vàng* về, sau đó lại nhờ mạng lưới quan hệ dày đặc mà rải rác khắp nơi.
(*Tam Giác Vàng bao gồm Lào, Thái Lan và Myanmar nổi tiếng về sản xuất và buôn bán ma túy.)
Lần này chúng không vận chuyển qua đường bộ mà lại dùng đường biển chứng tỏ có ý thức phản trinh sát cực kỳ mạnh, sở hữu lực lượng thuyền đi biển và các vật dụng khác không thể coi thường.
Không đến thời khắc cuối cùng thì luôn tồn tại tranh chấp cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Từ nhỏ đến lớn, ưu điểm Vân Chiêu sẵn nhất chính là hiểu chuyện.
Lúc Trương Trình Linh mắng mỏ, hầu như cô toàn nhẫn nhịn không cãi lại, về chuyện học hành cũng không nhọc thầy cô quan tâm.
Nhưng khi Chử Lan Xuyên bảo ngày mai phải đi, thậm chí không biết phải xa nhau trong bao lâu, cô lại không muốn hiểu chuyện như vậy.
Trên thế giới cũng phải có anh hùng nhưng không ai lại muốn người thân hay người yêu của mình là anh hùng, bản tính con người vốn là thế.
Mùi vị sớm nhớ chiều mong giống như mật đắng nghẹn trong cổ họng, thi thoảng lại cuộn trào lên.
“Chử Lan Xuyên, anh có sợ không? Đã từng sợ chưa…?” Trái tim cô dường như bị một bàn tay vô hình túm chặt, không thể không thừa nhận cảm giác này chính là nỗi sợ hãi mất đi.
Khóe miệng anh cong lên, tay đang giữ hông cô siết chặt lại.
Nói thật thì sao có thể không sợ được?
Không chỉ có Chử Hằng mà còn nhiều cảnh sát không biết tên khác, những cảnh sát truy lùng ma túy, họ là những người xông pha dẫn đầu trong hàng tá nhiệm vụ nguy hiểm, bảo vệ trật tự, xây dựng xã hội văn minh không ngừng tiến bộ.
Thậm chí trong số họ có những người ngay cả đã xuống suối vàng rồi vẫn không thể công khai danh tính, chỉ sợ những tên tội phạm điên cuồng kia tìm đến người thân trả thù.
Bia mộ của Chử Hằng không khắc bất kỳ một chữ nào cũng vì nguyên nhân này.
Đã từng ẩn mình trong bóng tối mới có thể hiểu rõ rốt cuộc ánh sáng đáng ngưỡng mộ đến nhường nào.
Anh đã lựa chọn thì không còn chỗ trống cho sợ hãi nữa.
Lúc này Chử Lan Xuyên như cậu thiếu niên mười bốn tuổi năm nào, hăng hái tràn trề nhiệt huyết.
Trong ánh mắt của người đàn ông là tình cảm nồng đậm dành cho Tổ quốc, như là tia sáng ban mai tràn đầy niềm tin vững chắc: “Tin tưởng anh, trời sắp sáng rồi.”
Sau lưng anh mãi mãi không chỉ có một mình anh, còn có đồng đội kề vai sát cánh, còn có chính nghĩa vĩnh viễn tồn tại.
Vân Chiêu nghiêm túc gật đầu, không vì gì khác, cô nên tin tưởng Chử Lan Xuyên và cũng nên cho anh sức mạnh để tiến lên.
Cô tắm rửa xong bước từ trong phòng tắm ra, trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn ốp tường ở đầu giường, ánh sáng mờ nhạt như phủ lên một lớp lụa mỏng.
Cô nhẹ nhàng bước tới mới nhận ra Chử Lan Xuyên vẫn chưa ngủ, anh ôm cánh tay uể oải nhìn cô, ánh mắt mang theo ý dò hỏi: “Tắm xong rồi?”
Bộ quần áo nào cô mang tới chuyến đi tới Đại Lý lần này cũng ít vải, chủ yếu do cô nghĩ có một mình ở đây, mặc sao cho thoải mái là được.
Chất vải lụa màu hồng, hai sợi dây mảnh khảnh vắt qua hai bên bả vai, xương quai xanh thẳng đều, mà da thịt chỗ xương quai xanh lại bị lớp ren phủ lên, chiếc váy ngủ khá ngắn, chỉ che đến bắp đùi, đường cong mượt mà ở bắp chân liếc cái đã thấy không sót gì.
Khó trách trong mắt của anh còn có vẻ cười đùa.
Anh giẫm chân trần trên nền nhà, duỗi tay kéo kín rèm cửa, dây lưng của áo choàng tắm lỏng lẻo, còn có thể thấy hình dáng cơ bụng đẹp đẽ.
Vân Chiêu không chỉ nhìn thấy mà trong đầu còn vô thức hiện lên mấy thứ linh tinh mà Tưởng Xảo truyền bá cho cô, cái tính từ gì mà kiểu như công cẩu eo*.
(*Dịch ra thuần Việt là eo chó đực, người đàn ông có loại eo này có vòm ngực rộng hơn rất nhiều so với eo, từ xương sườn đến hông, eo cong lại tạo thành một đường gợi cảm. Vì hình dáng giống eo chó nên được gọi là eo chó đực.)
May thay ngọn lửa trong người cô không quá lớn, còn chưa đến mức chảy máu mũi.
Dưới tình huống này cô chỉ có thể giấu đầu hở đuôi chuyển sang chủ đề khác, muốn che giấu đi nội tâm đang sục sôi.
Thiếu nữ ngồi dọc theo mép giường, lấy khăn mặt lau sạch giọt nước đọng trên khuôn mặt, thầm thì hỏi anh: “Kéo rèm cửa sổ làm gì?”
“Làm chuyện phải kéo rèm cửa sổ.” Anh trả lời rất tự nhiên, mặt không đỏ tim không đập.
Rèm cửa vừa kéo một cái đã chắn chặt cảnh biển, trong phòng bật điều hòa, bầu không khí không đến nỗi ngột ngạt mà vô tình lộ ra xúc động.
Ánh sáng yếu ớt, dáng cô đang cúi thấp xuống, cả dãy núi trập trùng như vậy lộ ra vài khúc rõ ràng.
Ở chung với Chử Lan Xuyên đã lâu cô không tránh khỏi nghĩ theo chiều hướng kia, ai biết anh chỉ bình tĩnh cầm điều khiển lên, mở chiếc tivi nhìn qua chỉ để trang trí chứ không dùng của bên khách sạn.
Chỉ… chỉ xem tivi thôi hả?!
Vân Chiêu thở phào một hơi, dùng cả tay và chân bò đến bên rồi chui vào trong lòng anh.
Thật ra tư thế như thế này cũng không tính là dựa vào nhau quá sát, dù sao sức nặng của cả cơ thể đều đặt lên người anh, không khác ngồi liệt một chỗ là bao.
Tivi bật lên, ban đầu dừng ở giao diện khởi động mấy giây, cô nhìn chằm chằm không rời mắt, coi đây chỉ đơn giản là khoảng thời gian nghỉ ngơi an nhàn.
Hai người chưa từng cùng xem một bộ phim nào, lần này chỉ đơn giản ngồi xem tivi cũng hợp lý.
Nhưng ngay giây sau, trong tivi đã truyền tiếng tiếng thở không nặng không nhẹ kiểu kia của người phụ nữ, có thể thấy được tình hình quấn quýt kịch liệt cỡ nào.
Vân Chiêu sợ hãi, trong nháy mắt trợn mắt há mồm: “…”
Đúng lúc này chiếu đến cảnh quay hoành tráng nhất của bộ phim.
Cái này không phải là phim người lớn trong nước sản xuất chứ?!
Cô khẽ ho một tiếng, trưng cầu ý kiến của anh: “Hay là đổi kênh khác đi?”
Chử Lan Xuyên lười biếng dựa vào đầu giường ôm cô ngồi vào lồng ngực mình, rất tự nhiên đưa điều khiển vào tay cô.
Lạ thật, chắc cái tivi này bị sao, chuyển mãi vẫn chỉ có kênh này.
Một là xem tiếp, hai là tắt tivi.
Vân Chiêu bỗng cảm thấy cái suy nghĩ thời gian nghỉ ngơi an nhàn của hai người kia hoàn toàn chấm dứt, cô chán nản ném điều khiển sang một bên, cam chịu nhận mệnh.
Trong phim dần dần vang lên tiếng vải bị xé rách, hai người kia còn tiện thể đổi thành tư thế nữ trên nam dưới.
Cơ thể cô cứng đờ, thoáng chốc không biết nên nhìn vào đâu.
Khóe miệng Chử Lan Xuyên hiện lên ý cười, không cần nhìn cũng biết bây giờ cô gái nhỏ đang mắc cỡ đến độ nào, không chừng đã đỏ bừng từ mặt đến tận mang tai.
Hai tay anh nhấc thắt lưng cô lên, Vân Chiêu cứ như thế bị anh ôm tiếp, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Thế mà lại giống tư thế nữ trên nam dưới trong phim.
Chử Lan Xuyên im lặng trong chốc lát, ánh mắt tối tăm như viên đá Hắc Diệu trong bóng đêm.
Giờ phút này anh vẫn ung dung như thể trên màn hình kia không chiếu bộ phim sắc tình nào, chỉ chiếu một bộ phim tình cảm bình thường.
Dưới ánh đèn ốp tường, bờ môi của cô gái sáng lấp lánh như đã thoa lên loại son cao cấp nhất.
Chử Lan Xuyên cúi đầu, áp sát tới: “Vị gì đấy?”
Ngũ quan của người đàn ông không ngừng phóng to trước mắt, thậm chí tiêu cự của cô còn biến mất trong nháy mắt.
“Hả…?” Cô thầm thì hỏi lại, lúc này mới chợt nhớ ra lúc mình tắm rửa xong cảm thấy môi hơi khô đã thoa thêm một lớp son dưỡng.
Cô nhớ lại, hơi mím môi, con ngươi màu trà như thể đang rung động: “Hình như là chanh thì phải.”
“Chanh?” Giọng nói của Chử Lan Xuyên rất trầm, môi đè xuống, cùng lúc đó mở nhỏ tiếng của tivi đi, nói gần như mơ hồ không rõ: “Anh nếm thử chút…”
Tiếng ma sát trên tivi giảm bớt đi, sau đó bên tai cô chỉ nghe thấy tiếng thở của người đàn ông, quyến rũ khiến người khác không kìm được.
Qua đêm nay coi như cô xong đời rồi, ngây thơ trong sáng cái gì đó đi gặp Diêm Vương hết đi, coi như đã đưa hết đến tay Chử Lan Xuyên.
Anh càng lúc càng hăng hái hơn, vuốt ve cằm cô, khí thế mạnh mẽ.
Hai người như chìm sâu trong đầm lầy tình ái, cùng lao vào trận mây mưa.
Ngay từ đầu cô như chú chim non hoảng sợ vì vội vã tung cánh tránh thoát, về sau lại sa vào bến cảng ấm áp không muốn tách rời.
Bóng dáng thấp thoáng ánh lên vách tường trắng, tình huống thế này giống hai sợi dây leo đang quấn lấy nhau.
Ở phía xa ánh đèn lẻ tẻ, ngọn hải đăng vẫn lúc tắt lúc sáng, sóng biển vỗ về trong đêm tối yên tĩnh.
Lúc khó có thể rời xa anh kéo dãn khoảng cách, nghiêm túc nhìn màu sắc quyến rũ trên môi cô gái.
Chử Lan Xuyên như con sói đã được thỏa mãn vẫn không quên nhận xét một câu: “Không giống vị chanh lắm.”
Cô tự chui đầu vào lưới tiếp lời hỏi anh: “Vì sao?”
Anh đứng dậy dưới ánh sáng lờ mờ trong bóng đêm, lưng tựa vào đầu giường, mí mắt rũ xuống: “Không chua, rất ngọt.”
Rất ngọt, vị thanh mát của thiếu nữ như tràn ngập trong khoang miệng anh, anh đảo qua răng hàm còn có thể cảm nhận được sự vuốt ve an ủi vừa rồi.
Vân Chiêu nghi ngờ một lát, mi mắt dập dờn: “Sao anh xem cái loại phim này mà không có phản ứng gì thế?”
Nếu cô nhớ không nhầm thì lúc bật tivi đến giờ anh vẫn tự nhiên làm nỗi xấu hổ trong lòng cô càng trở nên rõ ràng hơn.
Thật ra hầu hết con trai khi đến tuổi dậy thì đều tò mò thử khám phá, nhiều khi trong đầu xuất hiện hình ảnh không thể miêu tả được.
Chử Lan Xuyên còn nhớ rõ ba năm anh học cấp ba kia, sau trường học có một quán net, bên cạnh còn có rạp chiếu phim tư nhân, mặc dù hơi cũ nát nhưng là nơi bọn con trai hay ghé thăm nhất, may là thầy chủ nhiệm không vào trong đó kiểm tra.
Dù có