Khoảnh khắc đó Vân Chiêu cảm giác quanh mình có cả biển hoa hồng, cô đắm mình trong đó, chiếc váy đỏ rực hắt sáng, cho dù có phải vượt qua bụi gai đâm chảy máu mắt cá chân, cô vẫn phải đi đến bên cạnh anh.
Khát vọng trong tim không cách nào che giấu, cô muốn anh, muốn thật sự cảm nhận anh rõ ràng, muốn đắm chìm trong tình cảm nồng nhiệt.
Chỉ cần anh là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không giữ lại chút nào, tình nguyện hiến dâng.
Tay Chử Lan Xuyên đang dán trên lớp vải dời xuống, làn váy phất phơ bay đi bay lại, khẽ lướt qua lòng bàn tay mang theo cảm xúc ngứa ngáy tê dại.
Hơi thở của hai người đan xen, nhưng anh thế mà lại dịch ra sau một chút, nhìn đôi môi đỏ tươi đầy đặn của thiếu nữ sinh ra cảm giác tội ác.
Mặc dù trông anh có vẻ giỏi kiềm chế bản thân nhưng mấy ý nghĩ kiềm chế đã lâu vẫn hiện lên rõ rành rành.
Anh muốn chiếm hữu tuyệt đối, nhìn cô gái nhỏ mất khống chế trong ngực anh.
Rõ ràng cô gái nhỏ chưa nhận ra lúc này người đàn ông nguy hiểm thế nào, không đúng lúc nhắc tới Vân Già: “Người theo dõi em…”
Bàn tay của Chử Lan Xuyên vẫn không nhúc nhích dừng ở chỗ đó, ngón tay ấn lên da thịt mềm mại, nhiệt độ xuyên qua chất liệu váy mỏng manh thiêu đốt cô đến rối tinh rối mù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra nhắc đến chuyện này làm anh lại buồn bực.
Hơn nữa, trong không gian chỉ thuộc về hai người anh không thích cô bị phân tâm.
Đầu tiên Chử Lan Xuyên ổn định hơi thở an ủi cô nói: “Có anh ở đây, hắn ta không thể làm em bị thương được.”
Nhưng một giây sau rất nhiều chuyện đã chệch khỏi quỹ đạo.
Năm ngón tay tách ra, hổ khẩu (chỗ giữa ngón cái với ngón trỏ) với lớp chai mỏng vuốt ve, cảm giác còn mềm hơn cả sợi mì.
Anh muốn dùng ngón tay nới rộng hoàn toàn mới có thể bao phủ.
Trong chốc lát Vân Chiêu như tan rã hết quân lính, bất kể cắn môi đến thế nào cổ họng vẫn tràn ra tiếng hừ hừ nhỏ nhẹ.
Âm thanh này không thể nghi ngờ đang lấy lòng người đàn ông ở trên.
Nghĩ đến đây đáy mắt người đàn ông lộ ra vẻ đắc ý, anh dán lên vành tai cô, cuối cùng thấp giọng nói bên tai cô: “Anh trai mua sữa bò tẩm bổ cho em thật đúng đắn.”
Tẩm bổ chỗ nào không cần nói cũng biết.
Vân Chiêu nào đã được nghe lời trêu đùa nào thẳng thắn thế này, trong bóng tối chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm, thầm mắng anh một câu: “Lão lưu manh.”
Nhưng cơ thể cô lại không kiểm soát nổi mà phối hợp với anh, hơi nhấc eo lên dán sát bên lồng ngực anh.
Bắp đùi mềm mại đặt gần đường chỉ trên ống quần Tây của anh, đôi chân của người đàn ông thon dài thẳng tắp, đường cong rõ ràng, lúc sờ xương sống của anh Vân Chiêu có thể cảm nhận anh giống như một con báo, cả thân thể lẫn tay chân có cảm giác như đang ẩn giấu nguồn sức mạnh dồi dào.
Cô gái nhỏ hơi chùn bước, tim đột nhiên bị bóp nghẹt, như thể đang ngậm một viên kẹo bạc hà, cảm giác mát lạnh thông thoáng lan tràn trong cổ họng.
Anh không cho phép cô trốn tránh, một tay giữ chặt đầu gối đang cong lại của cô gái khiến khoảng cách giữa hai người dồn lại chỉ còn không.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt, bàn tay của anh thăm dò dọc theo đầu gối mềm mại của thiếu nữ lên trên, hơi thở ấm áp như thủy triều dâng trào.
Mỗi lần đến gần vùng cấm hơn cô lại giống bị vây trong tấm mạng nhện, mua dây buộc mình, muốn ngừng mà không được.
Cuối cùng người đàn ông dừng trước cánh cửa cuối cùng, chất vải bông mang phong cách mềm mại của thiếu nữ.
Có lẽ do mất điện, trong phòng không có điều hòa làm mát, mồ hôi của anh uốn lượn chảy thành một đường, không chảy vào cổ, như thể đang ở trong phòng tắm xông hơi.
Vân Chiêu cũng không thoải mái hơn anh là bao, tiến không được lùi cũng chẳng xong, chỉ đành cứng đờ nguyên tại chỗ, bỗng chốc không biết nên phản ứng ra sao.
Ngay sau đó cô bị một tay ôm gọn, cũng may năng lực nhìn trong bóng tối của Chử Lan Xuyên khá tốt, anh không gặp chút trắc trở nào, nhẹ nhàng ném cô lên trên chăn.
Cổ chân bị buộc lại, trọng lượng cả người dựa vào người phía trên gánh vác, eo của cô tựa vào mép giường, hận không thể chìm vào hai cực băng lửa đan xen.
Dưới làn váy đỏ như lửa là vỏ sò đóng chặt, ngậm lấy viên trân châu ướt át.
Anh chỉ khẽ nhấn một cái, cô đã không kiềm nổi run rẩy.
“Đừng mà…” Cô không còn sức giãy hai chân, không rõ là thoải mái hay là cảm giác khác.
So với vỏ sò ấm áp thì đầu ngón tay của anh mát lạnh, chỉ dừng lại giây lát đã lục tìm vào sâu hơn trong vỏ sò.
Cô chưa từng trải qua cảm giác này, eo nâng lên vài phân nhưng lại như ngôi nhà cao tầng sụp đổ trở về bằng phẳng.
Dần dần, động tác đẩy nhanh hơn, mỗi lần đều đâm thẳng vào trong nơi hiểm yếu, như thanh Liễu Diệp đao* sắc bén cạy mở vỏ sò đóng chặt.
(*Liễu Diệp đao, hay còn gọi là phi đao là loại đao có phần lưỡi vô cùng sắc bén, mỏng như tờ giấy, dài như hình lá liễu.)
Cuối cùng Vân Chiêu không chống đỡ nổi nữa, hai gò má đỏ bừng mềm nhũn như bãi bùn nhão.
“Anh trai ơi… Chử Lan Xuyên…” Cô vội vàng gọi, giọng nói còn chứa tiếng nấc nghẹn ngào.
Bãi cát vốn khô ráo lại bị nước biển chiếm đóng, sau khi thủy triều rút xuống trở nên vô cùng dính nhớp.
Cô không còn điểm tựa chỉ đành bám chặt cánh tay của anh, như lục bình trong mưa*.
(*Nguyên văn: Mưa rơi lục bình: Lục bình là bèo tây, mưa rơi xuống mặt nước khiến bèo tây cũng dập dềnh trôi theo)
Anh dỗ dành: “Ngoan nào, cởi ra…”
May thay trước mắt chỉ có bóng tối, nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất.
Vừa nghĩ như vậy khách sạn đã có điện trở lại.
Trước mắt bừng sáng, đèn thủy tinh trong phòng ngủ sáng trưng, tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Vân Chiêu xoay người đi mất, vùi mặt trong chăn không chịu ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Chử Lan Xuyên sững sờ, phong cảnh trước mặt quả thực đẹp đẽ tuyệt vời như chốn đào nguyên sâu xa yên tĩnh, cửa vào đóng chặt, rặng mây hồng lững lờ.
Đôi chân thiếu nữ như ngó sen, da thịt tinh tế.
Nhưng bây giờ Vân Chiêu như một con nhím nhỏ, sống chết không chịu vô tư như vừa rồi, khó chịu muốn chết.
Anh vùi mình trong sợi tóc mềm mại của thiếu nữ, giọng dính giọng mũi hỏi lại cô: “Buồn bực ôm chăn ngủ làm gì?”
Cuối cùng anh lại tốt bụng khuyên nhủ: “Kiểu này không tốt cho sức khỏe.”
“Em không muốn xem…” Cho dù đã cách một lớp chăn nhưng cô vẫn lấy mu bàn tay che chặt hai mắt.
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái, xem ra khá là uất ức.
Chử Lan Xuyên mỉm cười, anh chậm rãi dời ngón tay xuống, uốn lượn vài vòng còn quá đáng hơn.
Mu bàn chân cô bỗng hơi cong lên như vầng trăng khuyết.
Bóng tối cắn nuốt lý trí, cô sắp mất khống chế trong đợt thủy triều mãnh liệt này.
“Thoải mái không…” Lúc này Chử Lan Xuyên nắm giữ vai trò chủ đạo hoàn toàn, anh dẫn dắt tiết tấu, rõ ràng cổ họng anh đã ngứa không chịu được nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
Câu hỏi kiểu này làm cô không cắn ra được nửa chữ.
Đến cuối cùng, động tác mỗi lúc một nhanh hơn, cô run lẩy bẩy, cả người ửng lên màu son phấn.
Vân Chiêu như đang ngâm mình trong nước nóng, bên tai là tiếng bong bóng sôi ùng ục bốc hơi từ đáy lên, bọt khí lên đến đỉnh liền vỡ tan.
Cô phát ra tiếng thở dài khó nén, hai vai rụt lại, cộp một tiếng đầu đụng vào thành giường.
Giữa đầu lông mày của người đàn ông không đã không còn tuyết trắng mênh mang mà là làn gió xuân mang theo hơi ấm làm say lòng người, anh ôn tồn nói: “Mở mắt ra.”
Cô xốc mí mắt lên, thấy thứ trong suốt không rõ trên ngón tay anh.
Xấu xa! Quá xấu xa! Không hổ là ông anh già!
“Hu hu hu hu hu...” Cô vùi mặt vào gối, tiếng nức nở thấp thoáng đâu đây.
Chử Lan Xuyên vẫn chưa được giải tỏa, anh không nghĩ đến việc hầu hạ cô gái nhỏ lại khó khăn thế này.
Mắt anh dần tối đi, đuôi mày khóe mắt toàn là ý cười: “Không ngờ Chiêu Chiêu nhà ta lại nhạy cảm thế…”
Mặc dù rất xấu hổ nhưng quả thật cô rất dễ chịu, cả người như bị điện giật, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này.
Sau khi dọn dẹp dấu vết xong Chử Lan Xuyên bắt lấy cánh tay cô, lòng bàn tay anh dán lên mu bàn tay cô, nói đầy ẩn ý: “Chiêu Chiêu nhà ta chắc không phải con sói mắt trắng đâu nhỉ.”
Cô cũng muốn làm anh thoải mái mà?!
Hai mắt Vân Chiêu đẫm lệ nhìn anh, cô ngồi dậy, dùng váy che đi sự điên cuồng vừa rồi, chân thành nói từng chữ một: “Thế nhưng em không biết.”
Chử Lan Xuyên ôm người vào trong ngực mình, nói bé đến gần như không nghe thấy: “Anh trai dạy em.”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô gái nhỏ như vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vã ấn nút trả lời.
Là điện thoại Tưởng Xảo gọi đến.
Tưởng Xảo đang đứng ngay ngoài cửa phòng cô, đập cửa hỏi: “Chiêu Chiêu, cuối cùng mình cũng lặn nước xong rồi, mình chụp nhiều ảnh cho cậu xem lắm! Lúc mình đi ngang qua cửa phòng thấy đèn phòng cậu vẫn còn bật sáng trưng, nhưng mình gõ cửa hình như cậu lại không nghe thấy, có phải cậu ngủ gật không hả…?”
Tưởng Xảo vốn nói nhiều, Chử Lan Xuyên nghe liền cảm thấy khá ồn ào, lông mày anh hơi nhíu lại, nhìn có vẻ đang âm thầm phê bình.
“Mình…” Vân Chiêu vừa mở miệng liền nhận ra giọng mình hình như có chút bị mất tiếng.
Cô hắng giọng: “Mình chẳng may ngủ thiếp đi mất, đợi mình sửa soạn một chút rồi qua phòng cậu nhé.”
Ai ngờ Chử Lan Xuyên lại cố ý chơi xấu, anh bóp thịt mềm bên hông cô, như thể đang gián tiếp bày tỏ nỗi bất mãn của mình.
Vân Chiêu đáng thương kêu một tiếng, giả vờ hung dữ lườm anh.
Tính trẻ con trong người Chử Lan Xuyên bị kích thích, anh vuốt ve mấy sợi tóc tán loạn của thiếu nữ, dùng khẩu hình nói: “Tiếp tục.”
Tưởng Xảo ở ngoài cửa không được bình tĩnh lắm, cô nàng lại không rời đi, giọng nói cao vút lên: “Chiêu Chiêu, cậu không sao chứ?”
Vân Chiêu đỡ trán, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói dối: “Ừ, không sao, chẳng qua mình không cẩn thận va phải cái bàn thôi.”
Tưởng Xảo nửa tin nửa ngờ, ghé tai nửa ngày trời nghe động tĩnh trong phòng cũng không nghe ra cái gì.
“Ừ ừ ừ, mình còn tưởng trong phòng cậu giấu người nào ấy chứ.”
Vân Chiêu: “…”
Không thể không nói, độ nhạy bén của Tưởng Xảo ở một số chuyện vẫn khá là chính xác.
“Sao có thể chứ? Hôm nay mình đi dạo ở quanh quanh khách sạn này mỗi mình, bôi thuốc xong vết bỏng nắng đỡ hơn nhiều.” Cô nuốt nước bọt, chỉ nói ra một nửa sự thật.
Chuyện xảy ra phía sau tất nhiên không thể kể được.
Cô gái nhỏ thật sự không biết nói dối, Chử Lan Xuyên học trinh sát hình sự, anh liếc mắt cái là nhìn ra nhưng lại nín cười làm cả người càng khô nóng hơn, nhẫn nhịn vô cùng khổ sở.
Bên đầu kia điện thoại Tưởng Xảo cười