Không chỉ có Vân Già, lần thu lưới này còn có thể kết thúc cả những chuyện cũ năm xưa.
Vân Chiêu rửa mặt xong ra gặp anh, thiếu nữ không hề trang điểm, sắc mặt trong trẻo như đóa phù dung nhưng vành mắt lại đỏ bừng, nhìn rất rõ là vừa mới khóc.
Chử Lan Xuyên ngồi trên ghế da trong phòng, cà vạt chỉnh tề, dáng người rắn rỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không nhìn nổi nhất là dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của cô, anh đành vỗ chân mình, nhỏ giọng gọi: “Đến đây, đến bên anh trai.”
Vân Chiêu nghe lời bước lên phía trước, vạt váy phất phơ trên đầu gối, lộ ra cả khoảng bắp chân thon dài nhỏ xinh.
Cô đi đến trước ghế mới dừng lại, đầu gối cọ xát vào ống quần của người đàn ông, vải vóc mềm mại dán vào da thịt đầy đặn.
“Anh trai.”
Từ mười ba tuổi đến giờ không biết cô đã gọi anh bao nhiêu tiếng anh trai rồi.
Ban đêm lúc nhớ anh cô sẽ nhẹ giọng thì thầm, lúc lâm vào khổ sở bi thương anh là khát vọng cứu rỗi cô, hàm chứa trong đó là toàn bộ khát khao và ảo tưởng của cô.
Cô gái nhỏ đến gần anh, đầu gối ửng đỏ đong đưa trước mắt, thứ không thể phá vỡ trong lòng anh như xuất hiện một vết nứt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọt nước trượt trên gương mặt cô, rơi xuống chiếc áo sơ mi sạch sẽ như mới của anh, trên áo sơ mi ngay lập tức xuất hiện vệt nước.
Cô không nói gì nhưng con ngươi hơi động đậy, phủ lên một tầng sương mù giống như ống kính làm mờ của máy ảnh.
Chử Lan Xuyên duỗi tay kéo cô đến, ánh mắt lướt qua thái dương và môi của cô.
Vân Chiêu không hiểu, cũng có thể nói là không hề có kỹ xảo gì nhích lại gần, thấm ướt mảnh đồng ruộng đã khô hạn hết lần này đến lần khác.
Trên người anh toàn là mùi hương sữa tắm tươi mát, còn có cả mùi của nắng ấm áp và an toàn, những thứ này được nhân lên không ngừng trong giác quan của cô.
Nhưng chạm vào kiểu này đối với Chử Lan Xuyên thì không đau cũng chẳng ngứa, giống chuồn chuồn lướt nước chỉ để lại mấy vòng gợn sóng.
Anh cầm cổ tay cô, lập tức đảo khách thành chủ, công thành chiếm đất.
Cảm giác này như thể Chử Lan Xuyên đang nắm một đám mây, sợ chỉ dùng thêm chút sức đám mây đó sẽ tan nát trong gió.
Mãi đến khi tìm được khoảng trống ở giữa cô mới uất ức nói: “Không có ai thương em…”
Cảm giác bất lực bị người nhà vứt bỏ mặc sức lan tràn trong lòng cô.
Chử Lan Xuyên vuốt ve mi mắt của cô, giọng nói dịu dàng không tưởng tượng nổi: “Có anh trai ở đây, anh trai thương em.”
Nói nhỏ như thế khiến hơi thở của cô loạn nhịp, giống như đã hoàn toàn lạc vào giấc mơ dịu dàng của anh.
Cô không để ý nhích lên bên trên, đụng phải thứ cong cong trong quần tây của anh.
Chử Lan Xuyên ngay lập tức rên hừ một tiếng bên tai cô, ánh mắt anh bình tĩnh không một gợn sóng nhưng cổ họng lại hơi động đậy, cảm xúc dâng trào.
Nếu mặc kệ tiếp anh không chừng sẽ không khống chế nổi nữa.
Mắt anh dần tối lại, vỗ lưng cô để cô xuống khỏi đùi mình.
Đôi mắt của cô gái đã khóc sưng lên, cứ như vậy mà muốn cô chắc chắn không được.
Chử Lan Xuyên nhìn thấy cái bút ghi âm trên bàn, trong lòng có suy đoán lờ mờ.
Anh buông cô ra, cảm xúc trong mắt dâng trào cuối cùng lại tan biến, giống đang an ủi một chú mèo con bị thương: “Em nghỉ ngơi đi đã, anh trai ở cùng em.”
Có lẽ do có Chử Lan Xuyên ở đây, sự phòng bị khắp người đã không còn, cũng có thể do lượng thông tin quá nhiều mà não cô chưa kịp tiêu hóa.
Vừa chui vào tấm chăn trắng noãn cô đã mệt mỏi không chịu được, ánh mắt mơ hồ, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Chử Lan Xuyên giúp cô đắp kín lại chăn, ngắm khuôn mặt ngủ yên bình của cô, da thịt của cô gái mỏng manh, chỉ cần dùng sức mạnh một chút đã để lại dấu vết, rõ ràng yếu ớt như thế này nhưng lần nào trong lòng cũng bướng bỉnh giống anh vậy.
Anh chăm sóc cô cẩn thận xong mới cầm bút ghi âm ra ngoài, cô không hề giấu diếm chuyện này, Chử Lan Xuyên không bỏ sót chỗ nào nghe từ đầu đến cuối câu chuyện một lần.
Trái tim mềm mại đã sụp đổ, nỗi đau lòng của anh không còn che giấu được nữa, sao lại nỡ để cô gái nhỏ anh nhìn lớn lên phải chịu tội thế này.
Sắc trời dần tối, Chử Lan Xuyên đã vào nhìn mấy lần nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, xem ra ngủ rất say.
Anh xuống dưới mua hai suất cháo, vừa nóng hổi vừa thơm lừng, bên trong còn có cả tôm nõn trang trí.
Căn phòng rơi vào bóng tối, Vân Chiêu sờ soạng bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường lên, ôm gối tựa vào gối ở đầu giường.
Đã không còn bóng dáng của Chử Lan Xuyên.
Anh lại bận công việc rồi sao?
Vân Chiêu khó chịu không thôi, vừa xuống giường xỏ dép lê vào đã thấy đèn bên ngoài sáng lên.
Chử Lan Xuyên mở cánh cửa đang khép hờ ra, anh đặt hai suất cháo lên trên bàn rồi quay đầu lại hỏi cô: “Đã đói chưa? Ăn chút trước đã.”
Cô lắc đầu như trống bỏi, ôm vòng eo gầy rắn chắc của anh không chịu buông tay.
Anh im lặng, không động đậy: “Ăn no rồi ngủ tiếp nhé?”
“Không buồn ngủ…”
Không biết vì sao bây giờ cô chỉ nghĩ phải có được anh một cách chân thật nhất, thậm chí còn làm mấy việc còn tội lỗi và quá đáng hơn.
Chử Lan Xuyên xé túi đồ, lấy cái thìa ra múc một miếng, anh thổi nguội thìa cháo nóng rồi đưa đến bên miệng cô: “Há miệng nào. Nghe lời.”
Cô rất nghe lời ăn miếng cháo kia, nhưng chẳng qua còn không quen được người khác đút cho, cháo trong thìa còn thừa tràn ra ngoài, chảy dọc theo đường cong của chiếc cằm.
Lông mày anh nhíu lại, lấy giấy lau vết bẩn đi, đang định mở miệng nói vài câu thì cô gái lại bất chấp nhào vào lồng ngực anh.
Gương mặt cô ngây thơ, hơi thở thơm như hoa lan: “Anh trai không phải là người hiểu em nhất sao?”
Tay cầm thìa của Chử Lan Xuyên run lên, cháo thừa vãi tung tóe lên sàn nhà.
Ngụ ý rất rõ, bây giờ cô muốn anh thương cô.
“Chiêu Chiêu, tỉnh táo lại…”
Cảm giác như tơ liễu tháng ba tháng tư quấn quanh đầu ngón tay không chịu bay đi.
Cho dù có là khối băng lạnh đi chăng nữa thì cũng tan rã thành nước dưới độ ấm của lòng bàn tay.
Anh bị bức lui đến bên ghế da, lưng tựa vào ghế đối mặt với cô.
Độ ấm di chuyển dọc theo xương sống, sau đó lần lên, che chở chặt chẽ trong lòng tạo thành một rào cản tự nhiên.
Tất cả bản lĩnh của cô gái nhỏ toàn là không học mà thành