Lúc này Vân Chiêu bỗng sinh ra ảo giác dê vào miệng cọp.
Cô còn chưa thiếu tỉnh táo đến mức mất trí nhớ, vịn vào người Chử Lan Xuyên không buông tay, thậm chí cái cảnh lúc anh khuyên cô bình tĩnh lại cô còn mặc kệ hết thảy đều không thể chối bỏ được.
Nhưng quả thực cô đang mệt mỏi vô cùng, xốc mí mắt nặng nề nhìn lên trần nhà tối om, xoay người cái lại lăn vào trong vòm ngực của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nói là hoảng hốt làm bừa còn không bằng nói là an tâm giao phó tất cả cho anh.
Những sự đau đớn người ta hay nói đến kia rõ ràng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, huống hồ làm chuyện cá nước thân mật với người mình thích thì sao có thể gọi là đau khổ được?
Mặc dù hai bên đùi còn đau nhưng Vân Chiêu chẳng còn tinh thần mà quan tâm nhiều đến vậy, cứ thế cấn vào xương cốt của anh, không bao lâu sau liền rơi vào giấc ngủ sâu.
Không cần biết lúc nào trên người anh đều có mùi hương nhẹ nhàng thoải mái, cho dù thỉnh thoảng dính mùi khói thuốc cũng không bám được bao lâu, thậm chí khói thuốc còn hòa quyện với mùi hương dễ ngửi của cơ thể khiến cho người ta yên lòng.
Chử Lan Xuyên nghe hơi thở của người trong ngực đều đều mới im lặng bật cười, con ngươi đen như nước biển phun trào, lặng yên mà phun trào.
Lần nữa tỉnh lại, ánh nắng xuyên qua khe hở trên tấm màn che không mấy dày dặn chiếu vào phòng, chùm sáng không hề thiên vị chiếu vào giữa đôi lông mày của người đàn ông như một bức họa trên giấy Tuyên* say mê hấp dẫn người khác.
(*Giấy Tuyên là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa. Tại Trung Quốc người ta coi giấy Tuyên là vua của các loại giấy và là loại giấy bền nghìn năm.)
Anh mím môi, dáng vẻ ôn hòa vừa vặn hòa nhập vào không gian nửa sáng nửa tối này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu Vân Chiêu đã ngắm anh ngủ một hồi lâu, cô lại cẩn thận từng li từng tí nhích người qua, mắt nhìn chằm chằm vào đèn thủy tinh treo trên trần nhà.
Cô vẫn còn nhớ rõ, tối qua làm đến lúc ý thức mơ hồ thì chiếc đèn này vẫn tỏa sáng rực rỡ, thậm chí sáng đến mức khiến người ta choáng váng, hoa mắt hiện lên từng tầng hình ảnh chồng lên nhau.
Vừa nghĩ tới tiến triển của tối qua, đôi mắt của cô gái lại chuyển động, con ngươi sáng lấp lánh như trái nho ngâm trong làn nước trong suốt.
Sau khi làm chuyện thân mật nhất thế giới thì cô đã là người của anh trai một cách trọn vẹn.
Cô vốn định dịch về đầu giường lấy điện thoại để xem thời gian, không ngờ đầu gối lại không cẩn thận động vào phía trước.
Chử Lan Xuyên nửa nhắm nửa mở mắt, anh duỗi tay che đi chùm sáng kia, tay còn lại kéo cái chân đang động bừa bãi của cô gái.
Tới tới lui lui, chân của cô gái cứ thế quấn quanh eo của người đàn ông, tư thế kia không thể nói nên lời.
Anh vừa mới tỉnh, giọng nói vẫn còn vừa dịu dàng lại trầm thấp như làn mưa bụi mấy ngày trước ở Đại Lý: “Vật nhỏ, mới sáng ra đã câu dẫn anh…”
Tiếng “vật nhỏ” của Chử Lan Xuyên khiến đầu óc cô mơ màng, suy nghĩ bay đến lúc chiến đấu kịch liệt tối qua, anh khàn giọng bảo cô gọi anh bằng hai tiếng dễ nghe.
Cô không biết sống chết mà kêu anh là “ông anh già”, tất nhiên bị làm càng mãnh liệt, về sau cánh tay chống trên ghế rủ xuống như cành liễu tháng ba, không tài nào nhấc lên nổi.
“Em…” Lời nói của cô nghẹn ngang cổ họng, nửa ngày trời mới đỏ mặt hỏi anh mấy giờ rồi.
Chử Lan Xuyên làm việc và nghỉ ngơi có quy luật đã thành thói quen, hiếm khi anh lại ngủ quên, hôm nay xem như đã phá lệ.
Thật ra trong lúc mơ mơ màng màng cũng có lúc anh tỉnh rồi, khi đó chân trời vẫn còn xanh điểm thêm chút màu trắng bạc.
Chẳng qua cô gái lại như một chú bạch tuộc ôm chặt anh, ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng nên anh cũng lười giằng co thêm, từ bỏ kỷ luật giữ hơn hai mươi năm qua.
Đã không làm người rồi, cũng không kém cái này là bao.
Nhưng tinh thần của Chử Lan Xuyên lại sảng khoái hơn cô nhiều, như thể người tối hôm qua giày vò cô đủ kiểu không phải anh.
Anh đứng dậy, chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay với quần dài đơn giản, cà vạt tối hôm qua treo lỏng lẻo ở lưng ghế dựa, cả cái cà vạt nhăn dúm dó.
“Ngủ thêm chút nữa không?” Ánh mắt của người đàn ông chậm rãi lướt qua gò má cô, rõ ràng là ánh mắt không để ý gì nhưng vẫn có khí thế lửa cháy lan đồng cỏ khiến cỏ dại mọc trong lòng người ta đốt mãi chẳng hết.
Người Vân Chiêu eo mỏi lưng đau, mí mắt thì sụp xuống, cô ngoan ngoãn đồng ý xong cuộn chặt trong chăn.
Dưới góc nhìn của anh, cần cổ của người con gái thon dài, ngay cả những sợi lông tơ mềm mại cũng đáng yêu vô cùng.
Chử Lan Xuyên thu dọn xong đống hành lý bừa bộn chưa kịp dọn vào tối qua, anh nhanh chóng xuống dưới tầng mua hai suất cháo ở cửa hàng hôm qua.
Dù sao hai suất cháo hôm qua anh không ăn miếng nào, Vân Chiêu cũng chỉ bị ép ăn vài miếng, còn thừa lại đã nguột hết, chỉ đành vứt đi lãng phí.
Ông chủ là người tốt bụng, nói chuyện nửa ngày trời lại cho thêm ít rau thơm do nhà mình trồng vào hai bát cháo.
Chử Lan Xuyên sững sờ, anh nhớ Vân Chiêu không thích ăn rau thơm, nhưng cũng không nỡ từ chối ý tốt của ông chủ nên chỉ đành nhận lấy, định bụng về khách sạn sẽ gắp hết rau thơm ra cho cô.
Trước khi anh trở lại, Vân Chiêu xoa bóp chỗ đau trên đầu, chuẩn bị đứng dậy rửa mặt.
Lúc vào phòng tắm Chử Lan Xuyên đã mở nắp hai hộp nhỏ đựng cháo, mùi thơm nức dậy khắp.
Cô ngáp một cái bước đến, định về phòng thay quần áo, áo choàng tắm Chử Lan Xuyên mặc cho cô hôm qua rộng quá, vừa đi cái đã chân đã giẫm ngay vào vạt sau.
Chử Lan Xuyên dừng đũa định lựa rau thơm ra cho cô, sau đó lại đậy nắp lên, tránh cháo bị nguội ăn vào sẽ hại dạ dày.
Anh vào phòng cùng cô, người phủ lên đè ép cô gái ở trước tủ quần áo trong phòng.
Vân Chiêu còn chưa kịp phản ứng lại anh định làm gì đã cảm thấy bên hông lạnh một khoảng, dây lưng áo choàng tắm của cô đã bị anh tháo tung.
Tuyên dâm giữa ban ngày cũng không cần thế này nha…
Nhưng đuôi lông mày người đàn ông vẫn rất bình thản, từng động tác giơ tay nhấc chân đều có vẻ tự kiềm chế, không hề thấy mất kiểm soát như tối qua.
Chử Lan Xuyên như vậy khiến cô cảm thấy anh giống một con hồ ly tinh đực dụ dỗ cô ăn trái cấm, rõ ràng khiến cô như lơ lửng trên tầng mây nhưng vẫn kiên nhẫn giày vò cô.
Mới nếm mùi thịt xong nếu nói không có ý định gì khác là không thể nào, nhưng vừa nhớ đến lúc cô gái mơ màng còn uất ức lên án bên tai mình, lý trí thanh tỉnh vừa xuất hiện liền thắng thế trong lòng anh.
“Còn đau không?”
Nói xong anh như lột vỏ của quả vải kéo áo choàng tắm xuống, bên ngoài đỏ bừng, bên trong ướt át, vừa mở ra dường như còn ngửi thấy mùi vị ngọt ngào.
“Không đau nữa rồi…” Cô kéo nhưng không kéo lại được, đành mặc anh kiểm tra.
Chử Lan Xuyên nhìn thấy chỗ kia rõ ràng vẫn sưng đỏ, anh cảm thấy da thịt của cô gái quả thật giống miếng đậu hũ, vừa động vào đã vỡ vụn.
Hơi nóng phun ra bên thắt lưng, anh đã ngồi xổm xuống để xem xét.
Cô muốn rụt chân về nhưng lại bị một lực mạnh mẽ xiềng xích lại, không thể tránh thoát nổi.
Chử Lan Xuyên lấy thuốc bôi ở trong túi ra, anh dùng tăm bông thấm thuốc rồi bôi lên, dáng vẻ vô cùng chăm chú nghiêm túc*.
(*Nguyên văn: Bất vi sở động: Không bị những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng, không cần biết người khác nói gì hoặc hấp dẫn bạn như thế nào bạn vẫn kiên trì với sự lựa chọn ban đầu của mình.)
Vân Chiêu không chịu nổi việc cọ xát như vậy, mu bàn chân cô nhanh chóng căng chặt, như nước biển vỗ lên bờ cát, trừ thở dài một hơi ra quả là không nói nên lời.
Mãi đến khi đầu ngón tay lạnh buốt của anh thăm dò vào cô mới không nhịn nổi lẩm bẩm thành tiếng: “Sao anh lại mua…?”
“Lúc mua bữa sáng tiện đường đi qua.” Anh dùng từ tiện đường đi qua rất thông minh, anh luôn im lặng quan tâm săn sóc cho người khác như vậy.
Vân Chiêu