Tô Thanh đi đến nhặt chiếc thìa đặt lên bàn rồi hỏi: "Ăn no chưa?"
Thẩm Trọng còn chưa kịp trả lời, cô quét mắt qua bàn ăn một lượt, thấy anh đã ăn gần xong, bèn nắm tay trái của anh nói: "Anh vào phòng với em."
Thẩm Trọng vốn cảm thấy hôm nay dường như xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt cô không đúng nên không hỏi nhiều, chỉ điều khiển xe lăn vào phòng ngủ với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh xoay người khóa cửa lại, đứng lên ghế tắt camera đi.
Thẩm Trọng chỉ chăm chú nhìn cô, cũng không hỏi camera từ đâu mà có.
Lúc Tô Thanh bước xuống ghế thì không còn đứng vững được, cảm xúc kìm nén cả một ngày toàn bộ tuôn ra, cô đột nhiên ngã ngồi xuống trước chân anh, chưa nói câu nào đã bắt đầu khóc.
Thẩm Trọng sờ sờ đầu cô, giọng vô cùng dịu dàng: "Thanh Thanh sao vậy? Bị ai bắt nạt rồi à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh xoay người ôm lấy chân anh, khóc đến không thở nổi.
Thẩm Trọng sờ thấy tóc cô ướt, còn dịch qua bên cạnh lấy gối lau tóc cho cô.
Tô Thanh nằm úp lên đùi anh, khó khăn kìm lại tiếng nấc, khi có thể nói nên lời thì bắt đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, A Trọng... Em không nên đi..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng không ngừng sờ đầu cô muốn trấn an cô, khẽ hỏi: "Đừng khóc, nói với anh có chuyện gì trước, được không?"
Tô Thanh khóc một hồi, cuối cùng bình tĩnh lại, lau mặt rồi quỳ thẳng người lên, cách lớp quần sờ hai chân anh từ trên xuống dưới trước, xác định xương chân anh không bị gì mới ngẩng đầu lên đầy nước mắt hỏi: "Anh nói cho em biết, hơn một tuần em không ở nhà, anh có thường xuyên ngủ mê man không tỉnh không?"
Thẩm Trọng thấy kỳ lạ nhíu mày, lúc này cũng không dám giấu giếm: "Có hai ba lần, nhưng không..."
Tô Thanh ngắt lời anh hỏi tiếp: "Anh có cảm thấy cơ thể có chỗ nào khác lạ không?"
Thẩm Trọng mờ mịt lắc đầu.
Tô Thanh lại cúi đầu xuống khóc, vừa khóc vừa nói đứt quãng: "Camera kia là em nói lão Hồ mới lắp... Em... Em nhớ anh... Muốn nhìn thấy anh... Nhưng hôm nay, sáng sớm hôm nay, em.. Em nhìn thấy Hà Phương vào rất sớm, anh ta... Anh ta đút thuốc cho anh... Sau đó thì... Thì..."
Nói đến đây cô không nói nữa, Thẩm Trọng nhận ra được gì đó, bình tĩnh hỏi: "Có lưu lại không? Cho anh xem."
Tô Thanh ra sức lắc đầu.
"Vậy em nói rõ xem, anh ta muốn làm gì anh?" Suy nghĩ của Thẩm Trọng vẫn rất rõ ràng: "Véo anh? Đánh anh? Ngược đãi anh?"
Anh đoán đúng hoàn toàn, nhưng Tô Thanh không dám gật đầu.
Thẩm Trọng không nói nữa, anh ngồi thất thần ở đó.
Tô Thanh đứng dậy quỳ trên xe lăn anh, chân đặt hai bên chân anh, ôm đầu anh vào lòng, nước mắt như mưa: "Đều là em không tốt, nếu không phải em đi anh ta cũng không có cơ hội này, đều tại em... A Trọng... Đều do em. Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thương tích được không? Em muốn tố cáo anh ta... Muốn anh ta ngồi tù cả đời..."
Cô càng khóc đau lòng, Thẩm Trọng lại càng lý trí, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, ngồi thẳng lên nói: "Không được. Chúng ta đến bệnh viện, kiểm tra thương tích, tố cáo anh ta, cả thế giới đều biết chồng của em hoàn toàn là một tên tàn phế, chỉ có thể mặc người chà đạp."
Tô Thanh cúi đầu nhìn sắc mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của anh, nhất thời sợ tới mức ngừng khóc, Thẩm Trọng lại đẩy cô xuống xe lăn: "Không thể để anh ta đi ngay được. Hôm nay em