Tô Thanh vốn đang ngây người như phỗng lập tức nổi điên lên.
Cô dùng điện thoại bàn của khách sạn điên cuồng gọi vào điện thoại của Thẩm Trọng, đồng thời đôi mắt dán chặt vào hình ảnh trên màn hình di động.
Điện thoại của Thẩm Trọng đổ chuông, nhưng hai người trong phòng đều không có phản ứng, Hà Phương quất một lúc cảm thấy không đã nghiện, bèn tách đôi chân dài của Thẩm Trọng ra thêm một chút, gác lên thanh chắn hai bên giường bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh nhớ di động của Thẩm Trọng để chế độ im lặng, lập tức gọi vào số máy bàn trong nhà.
Lúc này Hà Phương chắc là nghe thấy, anh ta chỉ chần chờ một lát, cũng không định đi nhận điện thoại.
Bắp đùi của Thẩm Trọng cơ bản không thể chịu đựng được tư thế kỳ quái khó khăn như vậy đã bắt đầu co giật mạnh, hai cái đùi không ngừng giật lên cao rồi rơi mạnh xuống, từng cái từng cái rơi trên thanh chắn bằng kim loại. Hình ảnh không có âm thanh, nhưng Tô Thanh dường như có thể nghe được tiếng xương đùi không ngừng đập lên thanh chắn, đập đến ngũ tạng của cô cũng run rẩy theo.
Trời còn quá sớm, điện thoại vang rất lâu, là má Vương làm cơm dùng máy phụ trong phòng sách nhận cuộc gọi, Tô Thanh không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh: "Đi gõ cửa phòng ngủ… Nói... Nói tìm đồ giúp tôi..."
Má Vương hỏi: "Bà chủ, bà muốn tìm cái gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu Tô Thanh sắp nổ ra: "... Má cầm theo máy phụ đi trước, vào phòng ngủ tôi sẽ nói với má."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân vội vã của má Vương, tiếp theo là tiếng đập cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong hình ảnh camera lúc này Hà Phương mới vội vội vàng vàng ném chân Thẩm Trọng trở lại giường, mặc cho anh tiếp tục co rút trong vô thức, chỉ tiện tay phủ chiếc chăn lên người Thẩm Trọng.
Má Vương thấy Hà Phương thì có hơi ngạc nhiên: "Bác sĩ Hà đến sớm vậy? Bà chủ nói tôi tìm đồ giúp, có vẻ rất sốt ruột, ông chủ tỉnh rồi sao?"
Hà Phương vô cùng bình tĩnh ngăn tầm mắt của bà lại: "Bà vào tìm đi, anh Thẩm còn chưa dậy, tôi chỉ đến xem anh ấy thôi, không sao cả."
Hà Phương nói xong thì trở lại mép giường của Thẩm Trọng, giả vờ đè hai chân vẫn còn đang co giật của Thẩm Trọng lại.
Má Vương vào phòng cũng không dám nhìn về phía Thẩm Trọng, chỉ hỏi Tô Thanh: "Bà chủ, tôi đến phòng ngủ rồi, bà chủ muốn tìm cái gì?"
Tô Thanh vừa vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, hiện tại đã bình tĩnh hơn một chút, cô nói với má Vương: "Trong tủ đầu giường có một chiếc vòng cổ bạch kim của tôi, má tìm giúp tôi đi."
Má Vương theo lời bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, Tô Thanh vội chạy đến hành lang ra sức gõ cửa phòng trợ lý Khấu Khấu, nghe thấy tiếng của Khấu Khấu thì lớn tiếng gọi: "Em nói đạo diễn Trương đến phòng của chị!"
Cô lại chạy về phòng, áp ống nghe máy bàn vào tai, dùng tay che loa lại.
Khấu Khấu mất một lúc mới dẫn đạo diễn Trương đến, trong khi chờ cô ấy Tô Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động.
Hà Phương thấy Thẩm Trọng không còn co giật nữa thì tự nhiên rời khỏi phòng, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhàng, không hề kiêng nể gì, bộ dạng như biết Thẩm Trọng tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.
"Đạo diễn Trương." Thẩm Trọng lập tức nói: "Bây giờ tôi phải về nhà ngay lập tức, mọi chi phí lỡ việc, thay người của bộ phim tôi sẽ chịu hết, và tất cả những người bị ảnh hưởng sẽ bồi thường gấp ba lần, chỉ mong ông đừng nói với người ngoài là tôi rời khỏi."
Đạo diễn Trương vốn đang ngủ mơ mơ màng màng, thấy dáng vẻ không đúng của cô mới tỉnh lại, hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Tô Thanh nghĩ một lát, việc này không thể để cho người khác biết có liên quan tới Thẩm Trọng: "Tôi vô cùng vô cùng khó chịu, vô cùng mệt, cảm giác thân thể không chịu nổi, không thể ở đây thêm ngày nào nữa."
Đạo diễn Trương còn cố gắng khuyên cô: "Cô Tô, chúng ta vừa mới vào quỹ đạo, cô có yêu cầu gì có thể nói..."
Đầu dây bên kia má Vương hỏi: "Bà chủ, hình như không có chiếc vòng cổ bạch kim nào."
Tô Thanh vội nói với bà: "Vậy má đến ngăn kéo bàn trang điểm tìm thử xem."
Sau đó nói với đạo diễn