Ngày mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.
Tuyết đã rơi từ sớm, sương mù bao phủ mênh mông.
Thời tiết xấu khiến tâm trạng Dung Ngọc như có thứ gì đè nén, tối tăm, bất định.
Mặc Thư bưng một chén bánh trôi nước nhân đậu.
Dung Ngọc chỉ ăn một cái, còn lại đều vào bụng Sở Đàn hết.
Mặc Thư đứng bên cạnh vừa trợn mắt vừa thầm chửi hắn là đồ ngu, làm gì có nô tài nào dám dành ăn với chủ bao giờ.
Mãi đến tận chiều mặt trời mới thức dậy từ sau những rặng mây dày đặc.
Bầu trời dần dần thoáng đãng, trong lành.
Mặc Thư không nhìn nổi bộ dạng uể oải, ỉu xìu của Dung Ngọc nữa nên đẩy y ra ngoài phơi nắng.
Ngoài trời một mảng trắng xóa.
Dòng nước róc rách dọc hòn non bộ trong ao nhỏ cũng bị đóng băng.
Ánh nắng chiếu lên bề mặt lớp băng, phản xạ lại ánh sáng long lanh, lấp lánh như sao trời.
Đám hạ nhân đang tất tả quét tuyết, thấy Dung Ngọc đi ra thì nhốn nháo khom người chạy đi.
Trong viện nháy mắt chỉ còn lại chủ tớ ba người.
Dung Ngọc ngồi trên xe lăn, hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên nền tuyết, ánh mắt tựa như nền tuyết trắng dài đằng đẵng không bến đỗ, mênh mang không thấy chốn dừng chân.
Mặc Thư âm thầm sốt ruột, cậu cứ cảm thấy khoảng thời gian này công tử thay đổi nhiều lắm, nhưng khổ nỗi không tả được cụ thể là thay đổi ở đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu chỉ biết được rằng chủ tử đang cách mình ngày càng xa, như thể chỉ cần lơ đãng là người sẽ bay đi mất.
Sở Đàn cũng không thích trạng thái này của Dung Ngọc nên kiếm chuyện chọc giận Dung Ngọc không biết mệt.
Hắn thích nhìn y cáu giận trừng đôi mắt hoa đào diễm lệ của mình, thích nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp đóng rồi lại mở, nói ra từng câu từng chữ nhục mạ hắn, thích nhìn gương mặt mỹ mạo nhưng lạnh lùng lúc y quất roi hắn.
[clm boy si tình hệ M, gọi tắt là simp:))))]
Mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác đều rực rỡ, sinh động, làm cho hắn vui lòng chịu đựng.
Hắn không thích một Dung Ngọc tử khí trầm trầm*.
*Tử khí trầm trầm (死气沉沉): không khí trầm lặng; không khí đầy vẻ đe doạ.
Chắc ý tg là Ngọc Ngọc nhìn thiếu sức sống sắp chết tới nơi, kiểu kiểu z.
Nào kiếm đc câu khác hợp cảnh hơn thì tui thay sau.
Sở Đàn cau mày, đôi mắt dính trên người Dung Ngọc, muốn xuyên thấu qua người y, nhìn trộm nội tâm của y.
Sở Đàn thật sự rất tò mò.
Rốt cuộc Dung Ngọc đã trải qua chuyện gì mới có loại tâm cảnh như thế.
Bỗng nhiên một con mèo lọt vào tầm mắt Dung Ngọc.
Đó là một con mèo đen nhánh có bốn chiếc chân vớ trắng và chóp đuôi cùng màu trắng.
[ai là sen chắc biết chân vớ trắng là gì ha, mn có thể gg "snowshoe" để biết thêm.]
Con mèo dẫm lên con đường trải đầy hoa mai đỏ, sau đó đi đến dươi chân Dung Ngọc, ngẩng đầu đối diện với Dung Ngọc.
Dung Ngọc chỉ liếc nó một cái rồi dời mắt như, giống như đang khinh thường không muốn nhìn nó.
[k chắc phải mai đỏ k tại chưa có raw.]
Ai ngờ con mèo này lại nghiêng đầu rồi nhảy cái phốc lên đùi Dung Ngọc, loay hoay trên chăn lông tìm một tư thế thoải mái, sau đó nằm dựa sát vào ấm thủ lô.
Mặc Thư cúi người dò hỏi: “Công tử? ”
Trong trí nhớ của cậu, công tử ghét cay ghét đắng mấy loài thú nhỏ.
Lúc trước có người biếu một con chim Sáo, công tử chê nó ồn, muốn giết nó chết nhưng bị nhị công tử nhìn thấy, cứu con Sáo ấy đi.
Dung Ngọc lắc đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tai mèo.
Sở Đàn nhướng mày.
Hình như tiểu công tử rất thích mấy thứ bông bông xù xù.
Nhưng chỉ qua nửa khắc đã nghe thấy tiếng ồn truyền đến từ sân ngoài.
“Tứ cô nương mau quay về đây.
Ở đó là viện của các công tử, người không qua đó được đâu! ”
“Tứ cô nương à, chúng ta qua bên kia tìm nha.
Đằng trước không đi được nữa đâu, sẽ bị phu nhân trách mắng đó! ”
~~~~~~~
Mặc Thư tự giác đi ra ngoài hỏi chuyện, sau đó đưa về hai người.
“Công tử, là tứ cô nương tới tìm mèo.”
Dung Ngọc mở mắt, vô cảm nhìn bé gái đứng phía sau Mặc Thư.
“Mèo của ngươi? ”
Tiểu cô nương khoảng tầm mười một, mười hai tuổi, môi hồng răng trắng, mặc chiếc váy màu vàng nhạt, sau lưng có một ma ma lớn tuổi.
Không chờ tiểu cô nương đáp lời, Trương ma ma đã kinh hãi nói trước: “Thưa tam công tử, con mèo này là của cô nương nhà tôi.
Bình thường nó thích chạy nhảy lung tung, vô tình động chạm đến người, bây giờ lão nô lập tức mang nó về.
”
Dứt lời làm bộ muốn tới ôm mèo.
Mặc Thư lập tức chắn trước mặt bà, cau