Kinh thành không cấm đi lại vào ban đêm, vậy nên buổi đêm ở đây cực kỳ náo nhiệt.
Có hàng quán bán hoành thánh, bánh bao, đồ ăn vặt, bốc khói nóng nghi ngút.
Có đám con nít lạnh đỏ mặt đang vây quanh ông lão bán kẹo đường thổi.
Có người bán kẹo hồ lô ngào đường, vừa đi vừa rao hàng.
Đèn lồng được treo khắp các nẻo đường.
Có rất nhiều thuyền lớn sáng đèn đang trôi lềnh bềnh trên con sông đào* bảo vệ kinh thành, tiếng nhạc khí đàn, sáo đang diễn tấu truyền ra từ nơi đó, có thể mơ hồ thấy được thân ảnh uyển chuyển của những vũ công.
Quả thực là phồn hoa hơn nhiều so với ban ngày.
Ba người Dung Ngọc ngồi trên xe ngựa.
Mặc Thư vén rèm lên ngó ra ngoài, hận sao mình chỉ có hai con mắt, lâu lâu lại có tiếng kinh ngạc cảm thán.
“Công tử, mau nhìn kìa, bên kia có người biểu diễn nuốt đao! ”
Cách đó không xa có một gánh hát đang biểu diễn ảo thuật và xiếc, cầm chiêng gõ không ngừng.
Ngoài ra còn có các tiết mục múa lửa và đập đá trên ngực, tiếng đám đông sôi nổi vỗ tay trầm trồ, khen ngợi hết lời.
Dung Ngọc không có tâm trạng thưởng thức xiếc hay ảo thuật gì sất.
Y chỉ muốn nhìn thử con Thực Thiết Thú trông ra sao thôi.
Y quay đầu nhìn Sở Đàn: “Bao lâu nữa mới tới? ”
Sở Đàn nhìn thấy sự nôn nóng trong ánh mắt luôn đạm nhiên của Dung Ngọc, đáy mắt hắn không khỏi hiện lên ý cười: “Ở ngay phố Dương Liễu thôi.
”
“Ừm.
” Dung Ngọc vô cảm ngồi nghiêm chỉnh lại, hai tay đan vào nhau, mơ hồ thấy được sự mong chờ.
Lúc này, xe ngựa ngừng lại, mã phu đánh xe cao giọng bẩm báo: “Công tử, ở đây nhiều người quá, xe ngựa không vào được.
Nếu tiến lên tiếp là sẽ tới phố chính*, người đi lại sầm uất.
Xe ngựa của Dung Ngọc vừa to vừa rộng, nếu cưỡng ép đi vào sợ là sẽ có người bị thương, càng sợ ngựa kéo xe sợ hãi chạy loạn sẽ liên lụy đến chủ tử đang ngồi trong xe, cho nên mã phu không dám đánh xe lên phía trước.
*Phố chính: một khu phố, con đường sầm uất, nơi mà các cửa hàng, nhà buôn nhỏ lẻ tập trung đông đúc ở đó.
Khách hàng, Khách du lịch,...!đi lại tấp nập, sầm uất.
Vì thế ba người đành phải xuống xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Thư khoác cho Dung Ngọc chiếc áo choàng cáo lông đỏ thật dày, màu lông đỏ như lửa của cáo lông đỏ khiến cả người Dung Ngọc tươi tắn và đầy sức sống, lấp lánh chiếu sáng vào ngày hội vui mừng hôm nay.
Bên kia, mã phu lấy xe lăn ra khỏi xe ngựa, Mặc Thư đi lấy chăn lông và ấm thủ lô, vừa xoay người chuẩn bị ôm Dung Ngọc xuống thì đã thấy Sở Đàn đang bế người trong tay bằng tư thế ôm con nít, một tay nâng mông còn một tay đỡ lưng.
Mặc Thư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Dung Ngọc, quả nhiên nhìn thấy gương mặt y tối sầm, đôi mắt hoa đào có chứa sát khí, lạnh lùng liếc nhìn Sở Đàn.
Sở Đàn như mù lòa trước ánh mắt lạnh lẽo của chủ tử.
Sau khi đặt người ngồi lên xe, lại rất tự nhiên lấy chăn lông trong Mặc Thư rồi đắp kín mít lên đùi Dung Ngọc, sau đó cầm lấy thủ lô, lúc chuẩn chuẩn bị đặt vào trong tay Dung Ngọc lại bị y ghét bỏ giựt lấy, không cho hắn đụng vào, không những thế mà còn hung dữ liếc Sở Đàn một cái.
Mí mắt Sở Đàn không giật cái nào, rất hiểu chuyện sửa áo choàng lại cho Dung Ngọc.
Mặc Thư: “...!” Da mặt cũng dày ác.
Ba người đi về phía trước, hai bên đường phố nô nức, rộn rã, bỗng nhiên nghe thấy có người rao thật to: “Mặt nạ, mặt nạ, bán mặt nạ đây! ”
Dung Ngọc chỉ nghiêng đầu nhìn thử đã bị chủ sạp bắt được.
“Vị công tử này, mua một chiếc đi, coi như lấy hên, chúc ngài tìm được một mối lương duyên! ” Chủ sạp thấy mấy người bọn họ quần là áo lụa nên tươi cười cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ.
Cái giá treo sau lưng lão treo đủ loại mặt nạ.
Dung Ngọc nhìn xung quanh mới phát hiện ai ai cũng mang một cái.
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cũng xem như là lễ tình nhân thời cổ đại vậy.
Cả năm chỉ có một ngày này là nam nữ có thể không cần quá câu nệ lễ nghĩa, cùng nhau ước hẹn, du ngoạn.
Những thiếu niên, thiếu nữ không có hôn phối cũng sẽ sửa soạn, trang điểm thật đẹp đi dạo phố, cầu mong gặp được ý trung nhân của mình.
Việc đeo mặt nạ cũng là một trong những tập tục quan trọng của Tết Nguyên Tiêu.
Có mặt nạ che đậy, nử tử có thể mặc nam trang, nam tử cũng có thể mặc nữ trang.
Mọi người có thể hoàn toàn bung lụa, to gan lớn mật làm chính mình, không cần kiêng nể ánh mắt người khác, vui tươi, thanh thản.
Thấy chủ sạp nhiệt tình quảng cáo như vậy, Dung Ngọc chỉ đại vào một cái mặt nạ hồ ly.
Mặc Thư lấy một cái mặt nạ màu bạc đơn giản, chỉ có Sở Đàn là không chọn gì.
Sở Đàn nhìn Dung Ngọc: “Chi bằng công tử chọn giùm ta một cái được không? ”
Dung Ngọc đeo mặt nạ hồ ly, hoa văn hồng phấn phác họa đôi mắt hoa đào càng thêm diễm lệ, dưới mặt nạ là đôi môi xinh đẹp và chiếc cằm tinh xảo.
Mặt nạ hồ ly kết hợp với áo choàng cáo lông đỏ trên người lại càng tôn lên sức sống của y, mặc dù vẫn ngồi trên xe lăng nhưng lại khó nén khí chất lười biếng và cao ngạo.
Nghe thấy yêu cầu của Sở Đàn, ánh mắt Dung Ngọc lia tới lia lui giữa mặt Sở Đàn và đống mặt nạ một hồi, sau đó chỉ vào cái mặt nạ dã thú treo ở nơi cao nhất.
Mặt nạ dã thú đen tuyền trông gần giống sói, mặt ngoài được điêu khắc họa tiết phức tạp, ngoài ra còn có hai chiếc răng nanh rất dữ tợn.
Dáng người Sở Đàn cao lớn, tuấn mỹ.
Vốn dĩ có rất nhiều cô nương đang ngắm trộm hắn, nhưng vừa đeo mặt nạ lên thì đáng sợ đến mức dọa các cô nương xách váy chạy vội.
Nhưng mà hắn không để ý lắm, khom lưng kề sát mặt Dung Ngọc.
“Công tử nhìn thủ xem.
Đẹp không? ”
Mặt nạ dã thú không chỉ che khuất nửa mặt trên mà còn che cả nửa sườn mặt bên trái.
Dung Ngọc nhìn chiếc cằm ưu việt và đôi môi mỏng bên má phải của hắn, không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi thử nói chiếc mặt nạ này của ngươi, là sói, hay là chó? ”
Sở Đàn sờ sờ mặt nạ: “Công tử thấy thế nào? ”
Dung Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh dưới lớp mặt nạ của hắn.
“Ta thấy giống chó hơn.
”
Sở Đàn cười nhẹ, tới gần bên tai Dung Ngọc, nhẹ giọng nói: “Ta đây chính là chó của công tử.
”
Không khí xung quanh rất náo nhiệt, tiếng người ồn ào, nhộn nhịp.
Chỉ có không gian giữa hai người là yên tĩnh đáng sợ, giống như những cơn gió thoảng đã dừng chân ở chỗ họ, mọi thứ xung quanh dường như tua chậm lại.
Cảm giác bị cướp đoạt và áp bức lại lần nữa đánh úp đến đây.
Hàng chân mày Dung Ngọc giật giật, duỗi tay nắm cổ áo Sở Đàn rồi đẩy ra xa, không cam lòng ở thế yếu, nhìn thẳng vào mắt hắn, yết hầu co giật lên xuống.
Rất lâu sau, Dung Ngọc vỗ nhẹ vào cổ áo Sở Đàn, đôi môi đỏ dưới lớp mặt nạ nói một câu: “Vậy phải thực hiện cho tốt bổn phận làm chó của ngươi.
”
Ba người đi xuyên qua dòng người, rất mau đã đến được phố Dương Liễu.
Phóng tầm mắt nhìn, cách đó không xa có một mảnh đất trống, từng lớp người vây quanh chỗ đó, thi thoảng có tiếng cảm thán, kinh ngạc và tán thưởng truyền ra.
“Công tử, nhất định là chỗ đó đó! ” Mặc Thư nhanh chóng đẩy xe lăn chạy qua.
Mọi người thấy bọn họ trông không giống như bá tánh bình thường mà ăn mặc như một công tử quý tộc, lập tức lần lượt nhường ra một khoảng trống.
Trên mặt đất trống có rất nhiều loài động vật, nào là con khỉ nhảy nhót lung tung, nào là Anh Vũ xướng khúc bái thơ*, rồi mấy chú chó biết nhảy qua vòng sắt,....!Ngoài ra còn có một chú voi vừa đi vừa giơ vòi lên cao, trên lưng có một vũ công dáng điệu uyển chuyển đang khiêu vũ.
*Xướng khúc bái thơ: ca hát và đọc thơ.
Còn Anh Vũ là tên của một loài vẹt.
Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Dung Ngọc cũng rốt cuộc cũng được nhìn Thực Thiết Thú mà mình mong chờ bấy lâu nay.
Nó bị nhốt trong lòng sắt rất to, đang ôm một cây măng tre mùa đông siêu lớn gặm ăn.
Thực Thiết Thú giống hệt như lời Sở Đàn miêu tả, tròn vo, béo, lùn chắc nịch.
Thân hình vừa béo vừa tròn ngồi một đống ở nơi đó, phần lông xù xen lẫn hai màu đen và trắng, đôi tai trên đầu vừa tròn vừa dày, sờ chút chắc chắn rất đã tay.
Dung Ngọc âm thầm chà xát ngón tay.
Chung quanh có rất nhiều người nhìn con vật này bằng ánh mắt tò mò.
Thực Thiết Thú có số lượng thưa thớt, lúc trước chỉ nghe nói có vị quan nào đó tiến cống cho hoàng đế một con.
Những dân đen như bọn họ đó giờ có được gặp lần nào đâu.
“Con này cũng to thật chứ đùa! ”
“Trông rất giống gấu