Chén thủy tinh rơi vào trong hồ băng phát ra tiếng “tõm”, chỉ trong giây lát đã chìm sâu xuống đáy, chỉ chừa lại vài vòng sóng gợn trên mặt hồ.
Đám nô bộc trong viện nháo nhác nhìn Sở Đàn, vừa thương cảm vừa nhẹ nhõm.
May mà người bị Dung Ngọc tra tấn không phải là mình.
Dung Ngọc cười cười nhìn Sở Đàn.
“Xuống lấy đi.
Nếu không lấy được, vậy ngươi cũng đừng lên đây.
”
Dù y đang mỉm cười, gương mặt diễm lệ như hoa nhưng lời nói lại độc địa như ác ma.
Sở Đàn rũ mắt, tròng mắt đen nhánh không hề có sự hoảng sợ hay muốn chạy trốn.
Hắn nhanh chóng cởi lớp áo bông, trầm mặc liếc nhìn Dung Ngọc, sau đó dứt khoát nhảy vào trong hồ.
Tiếng rơi xuống nước vang lên khiến ai cũng rùng mình, như thể họ cũng cảm nhận được sự rét lạnh thẩm thấu vào xương.
Trời lạnh nước cũng lạnh, nhảy xuống gá chẳng bay nửa cái mạng.
Huống chi cái hồ này lớn đến thế, miệng lỗ lại có chút xíu, lỡ như bị lạc mất phương hướng dưới đó, không tìm được đường ra thì thật sự là kêu trời, trời không thấu.
Kêu đất, đất chẳng hay.
Bọn họ kinh hoảng nhìn Dung Ngọc, khắc sâu nhận thức mới về sự tàn độc của chủ tử.
Quả nhiên chỉ có ác hơn, không có ác nhất.
Đôi tay Dung Ngọc đan vào nhau, đặt trên đầu gối.
Khóe môi y treo nụ cười nhạt, thờ ơ nhìn chung quanh một vòng.
Đám người lập tức cúi đầu, sợ người tiếp theo bị nhắm đến là bản thân.
Có người đã động tâm, bắt đầu tính xem nên dùng cách nào để được đổi viện khác làm việc.
Chỉ có Mặc Thư là không có cảm xúc gì.
Cậu chưa bao giờ cho rằng Dung Ngọc độc đoán, tàn bạo.
Dung Ngọc không được cha yêu thương, người mẹ duy nhất yêu chiều y lại ra đi trước mặt y.
Chỉ trong một đêm, Dung Ngọc mất đi chí thân lại mất luôn cả đôi chân.
Sóng gió ập đến đã biến Dung Ngọc hoạt bát, rộng rãi của thời niên thiếu thành bộ dạng tối tăm, vặn vẹo như hiện tại.
Mặc Thư đau xót cho công tử của cậu.
Trong lòng cậu, mỗi một mệnh lệnh của Dung Ngọc đều chính xác tuyệt đối.
Nếu Dung Ngọc muốn hành hạ ai, nếu sự đau khổ của kẻ đó có thể mang đến một chút vui sướng cho Dung Ngọc, thì đó chính là phúc khí của kẻ đó.
Mặc Thư thậm chí còn lo Dung Ngọc bị lạnh, đội nón, mặc áo choàng vào cho Dung Ngọc, sau đó quay về phòng bưng một bình trà nóng đến cho y.
Một hơi, hai hơi*...!Thời gian dần trôi đi, mặt hồ lại quay về tĩnh lặng.
*Hơi ở đây là hơi thở.
Không ai nhìn thấy tình huống dưới lớp băng.
Mọi người nhìn chòng chọc vào hố băng, bàn tán xem Sở Đàn có thể trồi lên hay không.
Nhưng đã qua nửa khắc mà mặt hồ vẫn không có chút động tĩnh.
Bông tuyết chậm rãi bay trong không trung.
Một bông tuyết nho nhỏ hạ cánh trên tay Dung Ngọc, nhanh chóng tan ra.
Người người thi nhau thở dài, Sở Đàn sợ là không lên được nữa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Ngọc vẫn thờ ơ như cũ.
Y nhấp một ngụm trà nóng, lãnh đạm nói: “Đưa ta về phòng.
”
“Dạ.
”
Mặc Thư đẩy Dung Ngọc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy có người kích động la lên.
“Có động tĩnh! ”
“Mau lên đây! ”
“Là Sở Đàn! Hắn còn sống! ”
Dung Ngọc ngước mắt nhìn lại.
Sở Đàn ướt sũng bò ra từ trong hố băng, áo đơn kề sát vào người, quần áo tóc tai đều đẫm nước, nhỏ giọt tí tách trên đất theo từng bước chân của hắn.
Trong viện yên tĩnh không một tiếng động.
Ai cũng nín thở nhìn Sở Đàn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân kẽo kẹt của hắn đạp trên nền tuyết.
Dù Sở Đàn chật vật không chịu nổi nhưng hắn vẫn thẳng lưng, bước từng bước đến trước mặt Dung Ngọc.
Hắn quỳ một gối xuống trước mặt Dung Ngọc, dâng lên chiếc chén thủy tinh hoàn hảo không bị hư hại.
Hắn nói: “May mắn không làm nhục mệnh.
”
Tầm mắt Dung Ngọc chưa từng dừng lại trên chiếc chén, chỉ nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trắng bệch, đông cứng của Sở Đàn, nhìn hàng lông mi đen dày rồi lại chuyển xuống bờ môi trắng nhợt.
Giọt nước lăn dài trên sống mũi, chảy xuống cằm, xuống yết hầu, rồi hoàn toàn chảy vào cổ áo.
Dung Ngọc nhẹ giọng hỏi: “Lạnh không? ” Giống như rất quan tâm.
Mí mắt Sở Đàn cà giật.
“Lạnh ”
Sao có thể không lạnh.
Hắn nín thở lặn dưới nước một khắc, nước hồ lạnh cóng chui vào từng lỗ chân lông, thẩm thấu vào trong xương, ăn mòn từng tấc máu thịt của hắn.
Vừa lên bờ, gió lạnh thổi qua, ngay cả máu cũng đông lại.
“Để ta nhìn xem, mặt bị cóng trắng toát rồi.
”
Dung Ngọc che miệng cười khẽ, cặp mắt hoa đào xinh đẹp cong cong, lập lòe những tia sáng be bé.
Y dần cười to hơn, cười run cả người, vui sướng mà bừa bãi.
“Ha ha ha, biết lạnh là được rồi.
” Dung Ngọc sờ lên gương mặt tái xanh của Sở Đàn, môi đỏ khẽ nhếch, mỉa mai đầy ác ý: “Không cóng chết được ngươi.
Đúng là đáng tiếc.
”
Sở Đàn nhìn thẳng vào cặp mắt hoa đào, giọng hơi nghẹn: “Nô tài mạng lớn, sợ là trong một chốc sẽ không chết được.
”
“Không sao cả.
” Dung Ngọc nhướng mày, thì thầm bên tai Sở Đàn: “Năm dài tháng rộng, chúng ta cứ từ từ chơi.”
Y đặt chén thủy tinh vào trong vạt áo Sở Đàn, vỗ vỗ hai cái, cười khanh khách: “chín ngàn hai trăm lượng hoàng kim, thưởng cho ngươi đó.
Cầm lấy xài cho tốt.
”
Những ánh mắt đồng tình nhanh chóng biến thành ghen ghét.
Chín ngàn hai trăm lượng hoàng kim, đối với đám nô bộc như bọn hạ mà nói, dù là kiếp sau sau sau nữa đều có thể cơm áo không lo.
Nếu biết vậy thì chắc chắn bọn họ cũng nhảy xuống vớt.
Không phải Sở Đàn cũng chưa chết đó sao, cùng lắm là ăn chút khổ...!
Mọi người nghĩ thầm trong lòng, hai mắt đỏ lên nhìn đăm đăm vào cái chén thủy tinh.
Mặc Thư cũng rất khó chịu.
Cậu không ghen tị với Sở Đàn, nhưng rõ ràng hắn ta làm nhiều chuyện hèn hạ với công tử như vậy, mà chỉ bị chút đau đớn thể xác, bây giờ còn được ban thưởng, càng nghĩ càng tức.
“Công tử, như vậy không khỏi quá dễ dàng cho hắn! ” Mặc Thư cáu kỉnh đẩy xe lăn quay về.
Dung Ngọc ôm thủ lô làm ấm tay, nghe vậy cũng không để tâm, cười khẽ.
Y đoán chắc Sở Đàn sẽ bán chiếc chén kia lấy tiền.
Dù sao sau lưng hắn còn có một lượng lớn binh mã cần hắn nuôi.
Vậy thì y cho Sở Đàn cơ hội này.
Rốt cuộc, Sở Đàn trưởng thành càng nhanh, mối nguy của thái tử và tam hoàng tử càng lớn.
Đến lúc đó chó cắn chó, một mồm đầy lông, Dung Ngọc chỉ cần ngồi xem kịch là được.
Phải rồi, vẫn còn một tuồng kịch chưa diễn mà.
EDIT: MARONNIECA99
——
Triều Huy Đường.
Dung Nguyệt rúc vào lòng Tam hoàng tử, hôn đến mức khó thở, lồng ngực lỏa lồ đầy vết đỏ, vừa dâm vừa đẹp.
“Sao huynh vẫn chưa đi? ” Dung Nguyệt nhìn Tam hoàng tử.
“Tỷ tỷ sợ là đang rất sốt ruột.
”
Tam hoàng tử vuốt tóc Dung Nguyệt, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
“Không sao, ta ở cạnh đệ thêm chốc lát.
”
Dung Nguyệt nghe thế thì cười rất ngọt ngào, làm gì còn nhớ tỷ tỷ mình là ai đâu.
Mối quan hệ của hai người đang trong giai đoạn ngọt ngào sâu đậm nhất, không muốn xa nhau dù chỉ nửa khắc.
Bỗng nhiên thị vệ của tam hoàng tử thị vệ tiến vào bẩm báo, nói là có một nô tài của Bích Ảnh Tạ tới mật báo.
Kẻ đó là con mắt mà Dung Nguyệt cài vào Bích Ảnh Tạ, kể chuyện Dung Ngọc ép buộc Sở Đàn nhảy hồ vớt chén sinh động như thật.
Dung Nguyệt nghe được thì nóng ruột, vô cùng lo lắng muốn đến đó cứu người.
Tam hoàng tử không vui, gã ngăn Dung Nguyệt lại.
“Thân thể đệ không khỏe, đừng tự tiện đi lại lung tung.
Có chuyện gì thì sai bảo hạ nhân một tiếng là được.
”
Dung Nguyệt gấp gáp.
“Không được, tam đệ của đệ tàn nhẫn độc ác.
Sở Đàn chắc chắn sẽ bị thương! ”
“Cũng chỉ là một nô bộc, đệ hà cớ phải quan tâm đến thế? ”
Dung Nguyệt sững sờ, há miệng thở dốc, sau đó mím môi.
Hắn ta không biết nên giải thích như thế nào với tam hoàng tử, cũng tuyệt đối không thể giải thích.
Chẳng lẽ bắt hắn ta nói mình chiêm bao thấy tương lai Sở Đàn sẽ lên làm vua?
Nếu Dung Nguyệt thật sự dám nói, hắn ta cảm thấy bản thân sẽ bị gán tội đại nghịch bất đạo, xử trảm cả nhà.
Nhưng giấc mộng đó quá đỗi chân thật.
Sở Đàn trong mộng không hề non nớt như bây giờ, hắn thành thục hơn, cũng tàn nhẫn hơn.
Kim Loan Điện rộng lớn nhưng trống trải, nam nhân lạnh nhạt ngồi trên long ỷ, sự cô độc quanh quẩn trên người, ánh mắt nhìn về hư không, trong đó chứa đầy sự hung ác, hiểm độc, điên cuồng khiến lòng người run sợ.
Cảnh tượng này lặp đi lặp lại trong giấc mơ của Dung Nguyệt.
Hắn ta không thể kể cho bất kỳ ai, nhưng bản thân lại tuyệt đối tin rằng đây là cảnh tượng sẽ xảy ra trong tương lai.
Dung Nguyệt là thật lòng yêu tam hoàng tử, tất nhiên không muốn người khác lên ngôi hoàng đế.
Hắn ta từng có suy nghĩ muốn hạ sát thủ với Sở Đàn, nhưng mỗi lần hắn ta có ý nghĩ đó, trong lòng sẽ có một giọng nói kỳ quặc ngăn cản hắn ta.
Như thể Sở Đàn là một người rất quan trọng, rất thân mật, hắn ta không thể làm như vậy.
Thế nên Dung Nguyệt tìm cách tiếp cận Sở Đàn.
Thời điểm hắn chật vật nhất, hắn ta sẽ bố thí một chút thiện ý.
Nếu sau này Sở Đàn có thật sự lên làm hoàng đế, cũng sẽ nhớ đến ân tình ngày hôm nay.
Nhưng những chuyện này Dung Nguyệt không thể cho tam hoàng tử biết được.
Tam hoàng tử ghen tuông quá độ, chắc chắn sẽ không thả Dung Nguyệt đi.
Đương lúc hai người giằng co với nhau, thị vệ lại lần nữa bẩm báo.
“Điện hạ, Dung tam công tử tới.
”
Chưa kịp thấy người mà đã nghe tiếng bánh xe lăn lăn dưới mặt đường, sau đó là tiếng cười của Dung Ngọc.
“Nghe nói Nhị ca đêm qua say rượu không khỏe nên đệ đặc biệt đến thăm.
Chẳng hay nhị ca đã khá hơn chưa? ”
Dung Nguyệt phủ thêm áo ngoài, sau đó đắp chăn che đi nửa người dưới mới đáp lời: “Đa tạ tam đệ quan tâm, ta không sao hết, ngủ một giấc đã khỏe hơn rồi.
”
Dung Ngọc cười gật đầu, bỗng nhiên tầm mắt dừng trên người tam hoàng tử, như thể bây giờ mới thấy gã.
Y nói: “Dung Ngọc không biết tam