Sở Đàn sốt cao.
Cũng khó trách, lặn trong hồ băng lâu như vậy mà không bị bệnh mới có quỷ.
Mặc Thư lấy lí do không được lây bệnh cho công tử, cấm Sở Đàn xuất hiện trước mắt Dung Ngọc đến khi nào khỏi bệnh thì thôi.
Trong phòng Sở Đàn.
Sở Đàn cảm nhận được có người đụng vào mặt hắn mặt, bừng tỉnh từ trong cơn hôn mê, ánh mắt sắc lạnh, sau đó tan đi khi gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
“Con mắt thế tử trừng to như thế, xem ra đầu óc cũng không có vấn đề gì.
” Khương Tề ngồi trên bàn cười hì hì, gặm quả táo đang cầm trong tay.
Sở Đàn lấy cái khăn trên trán xuống, ngồi phắt dậy.
Nhưng bỗng thấy đau đau, hắn cúi đầu nhìn ngực mình.
Quanh ngực và eo cuốn từng lớp băng vải, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc.
“Miệng vết thương của thế tử bị nứt, thuộc hạ đã băng bó lại cho người.
” Thái Thư vừa dọn dẹp hòm thuốc vừa nói chuyện.
Sở Đàn cởi trần nửa thân trên dựa vào thành giường, giọng nói khàn khàn: “Sao hai người các ngươi đều tới đây vậy? ”
Khương Tề bắt chéo chân trêu hắn: “Còn không phải do chưa được ba ngày mà Dung Phủ đã đến mời đại phu tận hai lần hay sao.
Thuộc hạ lo lắng, tranh thủ chạy qua đây xem thử thế tử còn cố được mấy ngày nữa không.
Nếu sắp không được, bọn ta còn phải đi tìm chủ tử mới.
”
Thái Thư trừng Khương Tề.
“Không biết lớn nhỏ.
”
Khương Tề bĩu môi, cắn quả táo cái rắc.
Thái Thư nhìn Sở Đàn bất đắc dĩ.
“Hiện giờ thế tử thương tích đầy mình, chớ nên đi trêu vào Dung tam lang.
Người này âm trầm vặn vẹo, tàn nhẫn độc ác.
Nếu thế tử bị đày đọa thêm mấy lần nữa, dù là mình đồng da sắt cũng khó lòng chịu nổi.
”
Sở Đàn nắn mũi, làm cho đầu óc đang mơ màng thanh tỉnh một chút.
Hắn nói: “Lòng ta hiểu rõ.
”
“Thế tử hiểu là tốt rồi.
”
Khương Tề cầm lấy món đồ trên bàn lên ngắm nghía.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là cái chén thủy tinh thế tử vớt dưới hồ lên đấy à? ”
Sở Đàn hơi cau mày.
“Sao ngươi biết? ”
“Bọn hạ nhân trong Dung phủ đi đồn khắp nơi rồi.
” Khương Tề đưa chén đến gần ánh đèn dầu, chậm rãi soi xét.
Trên luy hoa* phản chiếu màu vàng lóa mắt, thủy tinh trong suốt phản xạ ánh sáng ngọn đèn thành nhiều màu, lung linh rực rỡ, lộng lẫy xa hoa.
*Trong raw tác giả viết là 缧花, từ này không có nghĩa, tra trên gg chỉ có 花螺, loại ốc cùng họ với ốc hương, cũng có thể hiểu là hoa văn hình xoắn ốc, không rõ là tác giả có viết sai không.
Cậu ta tấm tắc luôn miệng.
“Đẹp quá đi mất, người trong kinh thành biết hưởng thụ thật đấy.
Chúng ta ở ngoài kia liều chết đánh giặc, còn bọn chúng vung tay một cái đã tiêu hơn chín ngàn lượng hoàng kim chỉ để mua một món đồ chơi.
”
Thái thư nghe xong cũng trầm mặc, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu.
Quân nhân bọn họ phòng thủ biên cương, bảo vệ quốc gia, vốn là chức trách, không nên oán hận.
Nhưng đến kinh đô rồi mới bất chợt phát hiện những quý tộc đó sống trong cẩm y ngọc thực, xa hoa lãng phí đến cỡ nào.
Lúc bọn họ cửu tử nhất sinh trên chiến trường, húp canh lạnh, gặm màn thầu cứng, những quý tộc chốn phồn hoa lại vung tiền như rác.
Quan trọng nhất là thiên tử đương triều ngu ngốc, hoang đường, vì hiềm nghi mà tàn sát trung thần, lương tướng.
Bây giờ vì để theo đuổi trường sinh, hao tài tốn của tu sửa đạo quan, miếu thờ khắp thiên hạ, không màng đại thần khuyên can, chuyên quyền độc đoán.
Bán mạng vì bậc quân vương như thế, bọn họ không cam tâm.
Cũng chính vì vậy, bọn họ mới đầu quân dưới trướng Vệ Kinh Đàn.
Vệ Vương là một thế hệ kiêu hùng, hổ phụ sẽ không sinh khuyển tử.
Từ khi còn bé Vệ Kinh Đàn đã thể hiện thiên phú lãnh đạo quân sự kinh người.
Phát triển theo độ tuổi lớn dần, gần như đã đuổi kịp, thậm chí vượt qua phụ thân mình.
Phụng tử long tôn, có phong phạm của đế vương.
Quân chủ như vậy, đi theo mới là đáng giá.
Ngọn đèn dầu chớp động, Khương Tề ngừng tay lại, chợt nảy ra một ý.
“Cái chén này có giá trị như vậy, chi bằng chúng ta bán nó đi, tiền bán được dùng để phát ba tháng quân lương cho các huynh đệ, còn dư lại cũng đủ mua một bầy chiến mã.
”
Ánh mắt Sở Đàn tối đi.
“Đưa ta.
”
Khương Tề đưa chén qua, hai mắt tỏa sáng.
“Thế tử, chủ ý của ta quá tuyệt phải không! ”
Sở Đàn lấy khăn lau chén thật sạch, rất đoan chính đặt chén vào hộp nhỏ trên đầu giường, đậy nắp, khóa kỹ.
Sau đó lãnh đạm lắc đầu với Khương Tề.
“Không được.
”
Khương Tề há hốc mồm.
“Sao lại không? Bây giờ đang là lúc chúng ta cần tiền mà.
”
“Cái chén thủy tinh này quá bắt mắt.
Bây giờ ta là nô bộc trong Dung Phủ, nếu bán nó lấy tiền, sẽ chẳng còn lý do gì để ở lại đây nữa.
Nếu bị người có tâm để ý, lỡ như bị phát hiện đầu mối, vậy chẳng phải là phiền phức sao.
”
Thần sắc Sở Đàn rất bình tĩnh, không ai biết được hắn đang nghĩ cái gì.
“Thế tử nói cũng có lý.
” Thái Thư nhìn cái tráp* kia, bất tình lình nói: “Khương Tề, ngươi cũng đừng nhớ thương cái chén này nữa.
”
*Tráp: hộp lớn có ngăn, có nắp đậy.
Khương Tề chỉ có thể ngậm miệng.
Thái Thư nói: “Thế tử yên tâm, vàng bạc chúng ta lấy ra từ vương phủ, cộng thêm số ngân phiếu vương gia để lại cũng đã dư dả, không vội nhất thời.
”
Sở Đàn gật đầu, những việc đều nằm trong tính toán của hắn.
Sau đó hắn lại hỏi: “Sự tình ở Dương Châu có tiến triển gì không? ”
Nghe vậy, Khương Tề nghiêm mặt nói: “Đêm qua Tiểu Ngũ truyền tin tới, nói là đã trà trộn vào bọn thương nhân buôn muối ở Dương Châu.
Nhưng đám thương nhân này giấu tám trăm cái tâm nhãn*, bịt miệng kín mít, tạm thời không điều tra được gì.
”
*Tâm nhãn: con mắt trong tim, chỉ sự sáng suốt, ở đây nghĩa là đề phòng.
“Cứ từ từ, rồi cũng sẽ có lúc sơ hở.
” Sở Đàn trầm tư một lát.
“Kêu Tiểu Ngũ điều tra chuyện dân cư ở Dương Châu mất tích mỗi năm sâu hơn đi, có lẽ sẽ tìm ra được chút manh mối.
”
Khương Tề khó hiểu.
“Buôn bán muối tư thì liên quan gì đến dân cư mất tích? ”
Nhưng lại thấy hai mắt Thái Thư sáng rỡ, rất tán thưởng: “Thế tử anh minh.
”
Khương Tề nghe như lọt vào sương mù, cũng không ai giải thích cho cậu ấy.
Ngồi thêm một lát, hai người đứng dậy cáo từ.
Lúc gần đi, Thái Thư lấy một bình ngọc từ hòm thuốc ra.
“Đây là cao khử sẹo do thuộc hạ làm.
Chờ miệng vết thương khỏi hẳn, thế tử nhớ bôi một ít, tránh bị sẹo.
”
Khương Tề đầy vẻ không tán đồng.
“Sao phải khử sẹo làm gì.
Vết sẹo là huân chương của nam nhân, trên người phải có tí sẹo thì trông mới khí phách, uy vũ! ”
Sở Đàn coi Khương Tề như không khí, cẩn thận cất kỹ cao khử sẹo.
Trải qua vài lần thử, hắn phát hiện tiểu công tử rất thích cơ thể hắn.
Hắn vẫn nên bảo dưỡng cho tốt, sau này còn xài được.
——
Ba ngày sau, Sở Đàn một lần nữa lên đài.
Mặc Thư cau mày nhìn hắn.
“Ngươi hết bệnh rồi à? Đừng có để lây cho công tử.
”
Sở Đàn đáp: “Tất nhiên là khỏi rồi.
”
Mặc Thư cáu kỉnh dẫn hắn đi gặp Dung Ngọc.
Cậu còn tưởng Sở Đàn ít nhất cũng phải bệnh mười ngày nửa tháng mới khỏi, ai dè lại nhanh như vậy đã không sao rồi.
Mặc Thư nghiêng mắt đánh giá Sở Đàn.
Cậu rủa thầm, Sở Đàn không phải là yêu quái biến hình đấy chứ? Nếu không thì sao người khác ngủm hết rồi mà thằng chả vẫn còn sống nhăn răng.
Mặc Thư tất nhiên không biết, Sở Đàn đã lăn lộn trong quân doanh từ khi còn rất nhỏ.
Bốn tuổi tập võ, mười hai tuổi theo Vệ Vương ra chiến trường, rèn luyện một thân mình đồng da sắt trong đao thương binh lửa*.
*Đao thương binh lửa: chiến tranh.
Nhiễm phong hàn thôi mà, bởi vì thương tích chưa lành, miệng vết thương bị thấm nước nên mới sốt cao.
Nếu không thì dù có ngâm nước thêm nửa canh cũng chưa chắc đã bệnh.
Sở Đàn đi vào chính sảnh, Dung Ngọc tựa vào trường kỷ, ngồi bên cửa