“Ta không đi.
”
Dung Ngọc quăng tấm thiếp về trên bàn, từ tốn nói.
Lý do cũng giống lần trước y không đi yến tiệc Nguyên Tiêu.
Y không rảnh chơi mấy trò hãm hại hay đàm tiếu với đám nợ tình của Dung Nguyệt đâu.
Huống chi y bị què, tới bãi săn làm gì? Ngồi làm cảnh vỗ tay reo hò cho đám hoàng thân quốc thích đó chắc?
Không tin nổi mà.
“Ngươi dám không đi?! ” Dung Tu Vĩnh cáu giận.
“Được đích thân Thái Tử mời chính là phúc của ngươi, ngươi còn dám không tuân? Ngươi có mấy cái đầu! ”
“Một cái.
Hắn thích thì cứ tới đây chém.
” Sắc mặt Dung Ngọc cũng trầm xuống.
Y không muốn nhiều lời với Dung Tu Vĩnh.
“Mặc Thư, chúng ta đi.
”
Mặc Thư nhanh chóng đẩy Dung Ngọc đi ra ngoài.
Dung Tu Vĩnh nổi trận lôi đình đập bàn, gào lên: “Ngươi muốn chết thì tự sát đi, đừng ở làm liên lụy đến Dung gia ta! Ta nói cho ngươi biết, Xuân Sưu nửa tháng sau, ngươi đi thì đi, không đi ta sai người đến trói ngươi đi! ”
Mới vừa ra tới cửa sân đã nghe tiếng Dung Nguyệt gọi với từ đằng sau.
“Tam đệ, chờ chút.
”
Dung Nguyệt đuổi theo.
“Tam đệ, nếu rảnh thì cùng ta nói mấy câu đi.”
Dung Ngọc nói: “Nhị ca là đang đảm đương trách nhiệm làm thuyết khách sao? ”
“Không phải.
” Dung Nguyệt xua tay.
“Ta muốn nói chuyện khác.
”
Dung Nguyệt dừng một chút lại nói tiếp: “Tuyệt Vị Lỗ Phường là cửa hàng mẫu thân đệ để lại cho đệ sao? ”
Dung Ngọc hạ mắt.
Tính ra y còn đang nghĩ bọn chúng nghẹn được bao lâu đấy.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt y cực kỳ bình tĩnh.
Y nói: “Ừm, Nhị ca có cao kiến gì sao? ”
“Ta...!” Dung Nguyệt mím môi, trầm mặc.
Hai tay hắn ta đan vào nhau, giống như hơi ngại miệng.
Dung Ngọc hơi cau mày.
“Nếu nhị công tử không muốn nói gì, vậy nô tài mạn phép đưa công tử về.
Ngoài trời gió lớn, công tử nhà ta không thể chịu lạnh.
” Điệu bộ Mặc Thư rất cung kính, hai tay đặt trên tay đẩy xe lăn, làm bộ như sắp đẩy đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Nguyệt tức trong lòng.
Mình đang nói chuyện cùng Dung Ngọc, hạ nhân như nó có tư cách gì xen mồm vào?
Khổ nỗi ngày thường hắn ta hay ra vẻ khoan dung với hạ nhân, bây giờ không thể để lòi được.
Hắn ta chỉ đành miễn cường cười với Dung Ngọc.
“Là do ca ca suy xét không chu toàn.
Hay là chúng ta đến chỗ khác hàn huyên? ”
Dứt lời, hắn ta nhìn Sở Đàn và Mặc Thư, ý bảo hai bọn họ lui đi.
Dung Ngọc lại rất thờ ơ.
“Nhị ca muốn nói gì thì nói hết ở đây đi.
”
Dung Nguyệt đành căng da đầu mở lời: “Chuyện làm ăn của đệ ngày càng tốt.
Bây giờ nhắc tới món kho, ai ai cũng nhớ đến Tuyệt Vị Lôc Phường.
Nhưng mà cây to sẽ đón gió, đệ hút hết khách vào quán mình...!”
“Nhị ca mời nói thẳng.
” Dung Ngọc cắt lời hắn ta.
“Huynh muốn Tuyệt Vị Lỗ Phường của đệ làm nguồn cung món kho cho Trân Lâu.
”
Trân lâu chính là tửu lầu của tam hoàng tử.
Dung Ngọc lắc đầu cười khẽ.
“Ra nhị ca đến đây không phải để làm thuyết khách cho phụ thân, mà là cho tam hoàng tử.
”
Mặt Dung Nguyệt đỏ gay lên, gãi đầu.
Từ nhỏ hắn ta được Bạch thị và Dung Tu Vĩnh yêu chiều.
Dương thị lại không quá nghiêm khắc với con vợ lẽ.
Đó giờ hắn sống xuôi chèo mát mái, lớn lên rồi càng được thiên vị, muốn gì có nấy, đời này.................................................!
Dung Ngọc chống cằm nghiêng đầu, diễu cợt: “Tam hoàng tử thiếu tiền xài nên để mắt tới chỗ đệ sao? ”
Tất nhiên đây là lời chọc ghẹo thôi.
Tam hoàng tử có thiếu tiền cũng sẽ không thèm quan tâm đến doanh thu của một cái tửu lầu nho nhỏ.
Vấn đề ở chỗ lượng khách ít ỏi, thiếu hụt bia chắn, mắt thấy sắp không che được những chuyện dơ bẩn sau lưng nên có chút nóng vội thôi.
Dung Nguyệt đỏ mặt vì tức.
“Làm càn, hoàng tử là để cho ngươi bàn tán bậy bạ sao? ”
Dung Ngọc hết hứng cười.
Dung Nguyệt tưởng y sợ nên hạ tông giọng, an ủi, khuyên nhủ y: “Tam lang, quán của đệ bây giờ độc chiếm thị trường, khiến rất nhiều tiểu thương gặp khó khăn, cứ tiếp diễn như vậy, chắc chắn sẽ bị người ganh ghét.
Nếu đệ đồng ý hợp tác cùng tam hoàng tử, vậy thì sẽ không còn nỗi lo về sau.
Hơn nữa, đệ mở rộng thị trường tiêu thụ thì cũng sẽ kiếm được không ít tiền, dù sao với đệ cũng là trăm lợi không hại.
”
Cái kiểu vừa đe dọa vừa dụ dỗ của hắn ta ấy, nếu là người khác chắc sẽ đồng ý ngay tắp lự.
Nhưng Dung Ngọc là người khác sao?
Dung Ngọc rủ mắt như đang tự hỏi, một lát sau mới lắc đầu.
“Không thích.
”
Y cười tươi rói.
“Nhị ca không biết gì hết hả? Con người ta từ nhỏ đã đặc biệt không biết điều.
Người khác không cho ta làm, thì ta càng làm.
Người nào dám dạy ta làm việc, thì ta càng thích chống đối.”
“Mặc Thư, thông tri xuống dưới, bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ món kho thuộc quyền sở hữu của Lỗ Phường giảm nửa giá, không giới hạn món, không có hạn lượng trong vòng một tháng.
Hỉ Nhạc Lâu cũng y như vậy, chỉ cần có khách tới, tới nhiều tiếp nhiều, tới ít tiếp ít, cần phải tiếp đãi nhiệt tình.
Mặt khác, nói với Vương chưởng quầy, lựa chọn tiểu nhị trong quán phải thật kỹ càng, đừng để mấy người không ra gì trà trộn vào trong.
Nếu ai dám ăn cắp công thức, ta sẽ khiến cho cả nhà già trẻ lớn bé của kẻ đó không ăn được cơm.
”
“Dạ, công tử.
” Mặc Thư cúi đầu đáp.
Dung Ngọc cười xán lạn nhìn Dung Nguyệt, trong mắt tràn đầy sự phấn khích và ý khiêu khích.
“Nhị ca vừa lòng chưa? ”
Vừa lòng cục cứt! Nó làm vậy chẳng khác nào trực tiếp lấy hết khách ở Thực Hiên Trai và Trân Lâu của tam hoàng tử đâu chứ!
Dung Nguyệt tức tái cả mặt, lồng ngực phập phồng không ngừng.
“Ngươi...! Ngươi đang chống đối với tam hoàng tử! Phụ thân mà biết được sẽ không tha cho ngươi! ” [Sao mà ngoo quá.]
“Ha ha ha.
” Dung Ngọc vui vẻ cười châm chọc.
“Nhị ca nói lời này có tự thấy mắc cười không? Phụ thân có bao giờ chịu bỏ qua cho đệ đâu? ”
Từ nhỏ đến lớn.
Cho dù Dung Ngọc có làm gì cũng sẽ bị Dung Tu Vĩnh răn dạy, quở trách.
Mà thậm chí y có không làm gì đi chăng nữa thì vẫn bị chửi như thường.
Nói trắng ra, đơn giản là Dung Tu Vĩnh nhìn y không vừa mắt thôi.
Dung Tu Vĩnh không thích Dương thị.
Chỉ cần thấy Dung Ngọc thì sẽ nhớ tới gã vì tiền mà “bị ép” cưới một nữ nhân gã không yêu.
Đó là chứng cứ gã bất trung với Bạch thị, cũng là tượng trung cho sự nhục nhã và vô năng của gã.
Nguyên chủ đã hao hết sự khao khát tình cha trong những ngày tháng chỉ có lạnh nhạt và chửi mắng.
Mà Dung Ngọc càng không có chút cảm tình gì với Dung Tu Vĩnh, cho nên y chẳng sợ gì hết.
Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.
Cùng lắm cuốn gói bỏ chạy, dù sao tiền trong tay cũng đủ cho y tiêu xài tới mãn kiếp.
Quên, y sẽ không sống trọn một kiếp, vậy thì càng chẳng có gì để sợ.
“Mặc Thư, quay về.
” Dung Ngọc bảo Mặc Thư.
Đi chưa được vài bước thì Dung Ngọc đột nhiên nói: “Sở Đàn, Nhị ca hình có đôi lời muốn nói với ngươi.
”
Dung Nguyệt đứng phía sau thở phào.
Hắn ta thật sự muốn hàn huyên với Sở Đàn.
Không biết bệnh phong hàn của Sở Đàn đã khỏi chưa, cơ thể có chỗ nào không được tốt không...!
Ánh mắt hắn ta đong đầy quan tâm và chờ mong, sáng quắc nhìn chằm chằm Sở Đàn.
Từ đầu tới cuối hắn ta vẫn không phát hiện Sở Đàn đứng đơ như tượng đang cau nhẹ mày.
Hắn cảm thấy Dung Nguyệt rất kỳ lạ.
Mấy ngày gần đây hắn ta luôn cản hắn lại nói mấy lời thật thật giả giả, khiến hắn nghe như lọt vào sương mù, không rõ mục đích của hắn ta là gì.
“Nếu nhị ca có lời muốn nói, vậy thì im luôn đi.
” Dung Ngọc nói từ tốn.
“Dù sao Sở Đàn cũng là người của ta, nhị ca nên tránh hiềm nghi vẫn hơn.
”
Ha, cho mày tức chết.
Đôi mắt đen của Sở Đàn xẹt qua ý cười.
Tiểu công tử nói vậy làm lòng hắn phá lệ hả hê.
Người duy nhất khó chịu chính là Dung Nguyệt.
Hắn ta trơ mắt nhìn bóng lưng ba người rời đi, trên mặt ghi đầy ba chữ không cam lòng.
Sao lại gọi Sở Đàn là người của Dung Ngọc...!Bọn họ, bọn họ đã đến bước đó rồi sao?
Về tới Bích Ảnh Tạ, Mặc Thư liếc Sở Đàn đang xuân tâm nhộn nhạo, trong lòng cũng rất khó chịu.
Cậu sửa lại chiếc chăn trên chân Dung Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Công tử, sao lại nói Sở Đàn là người của người vậy? ”
Dung Ngọc thơ thẩn ngắm cây liễu vừa đâm chồi non.
“Khế bán thân của hắn nằm trong tay ta, tất nhiên là của ta.
Không chỉ có hắn, ngươi cũng là người của ta, nô bộc trong viện này, có ai không phải người của ta? Hắn bán mình khế ở trong tay ta, tự nhiên là người của ta, không riêng gì hắn, ngươi cũng là người của ta, viện này nô tài, cái nào không phải ta người?”
“Ra là ý này.
” Mặc Thư mãn nguyện cười tươi.
Tươi cười trong mắt Sở Đàn vụt tắt.
——
Nửa tháng sau, Dung Ngọc vẫn tham gia Xuân Sưu.
Trước Xuân Sưu mấy ngày, Dung Tu Vĩnh nhìn y chằm chằm, sợ y trốn tới xó xỉnh nào đó tìm thanh tĩnh.
Nếu y không đi, e là Dung Tu Vĩnh thật sự sẽ trói y đi.
Mặc Thư xách theo bao lớn bao nhỏ lên xe ngựa, bên trong không chỉ có quần áo