Khương Tuyết Vi cũng chính là đang khóc, cô mới làm giải phẫu cắt thêm một chân, chân trái đã bị nhiễm trùng cùng hoại tử không thể nào giữ lại được.
Khương Tuyết Vi thương tâm muốn chết, lúc này lại nhận được lệnh triệu tập của tòa án, quả thật là như sét đánh giữa trời quang, bổ trúng đỉnh đầu, lá gan của Khương Tuyết Vi đều nứt ra.
Ba ba cùng mụ mụ, thế nhưng lại muốn đòi đồ vật trở về.
Bị hủy dung, bị cắt chân cô vẫn có thể duy trì là bởi vì còn có tiền chống đỡ, cô có rất nhiều tiền, đủ cho nửa đời sau không phải lo cơm lo áo.
Ba ba cùng mụ mụ như thế nào lại có thể đòi tiền, bọn họ thừa biết cô hiện giờ có bao nhiêu thảm, cô không yêu cầu bọn họ tới đưa than ngày tuyết, như thế nào bọn họ còn có thể dậu đổ bìm leo.
Khương Tuyết Vi giật mình, Khương Nhất Phàm từ lúc rời đi đến giờ vẫn còn chưa có trở về, điện thoại gọi qua lại là tắt máy, hắn có phải cũng đã từ bỏ cô.
Máu toàn thân đều dồn lên đỉnh đầu, Khương Tuyết Vi hoa cả mắt, cả người đều rét run, giống như đang rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.
Khương Tuyết Vi lắc lắc đầu, không, nhất định là Khương Nhất Phàm có chuyện gì nên mới chậm trễ.
.
.
.
Buổi chiều, chính miệng Cố Thiếu Hiên đập nát mộng đẹp của cô.
Oan gia ngõ hẹp, hai người trùng hợp đến một bệnh viện, lại ở bên ngoài phòng CT không hẹn mà gặp.
Không lâu phía trước còn là một cặp tình nhân nằm trên giường khanh khanh ta ta, giờ phút này mỗi người đều nằm trên một chiếc giường trắng, ánh mắt hung ác hận không thể ăn thịt tẩm da đối phương.
"Cố Thiếu Hiên, ngươi cũng có ngày hôm nay!" Khương Tuyết Vi cảm nhận được vui sướng đã mất đi từ lâu, vẫn là cực kỳ vui sướng.
Ánh mắt của Cố Thiếu Hiên như đao: "Ngươi so với ta tốt hơn chỗ nào sao, không thể tiếp tục cướp khí vận của người khác áp chế vận rủi của chính mình, xui xẻo của ngươi chỉ mới vừa bắt đầu thôi." Hắn lại lạnh lùng cười, "Vốn dĩ còn có một con cẩu liếm Khương Nhất Phàm, sinh hoạt của ngươi còn có thể tốt lên một chút, nhưng ngươi lại muốn gây chuyện. Hiện tại Khương Nhất Phàm bởi vì ngươi mà sắp phải ngồi tù, Khương gia hận chết ngươi, ngươi còn cho rằng ngươi tốt hơn ta sao?"
Khương Tuyết Vi như bị sét đánh, thanh âm sắc nhọn: "Ngươi nói bậy, ca ca của ta như thế nào lại ngồi tù!"
Cố Thiếu Hiên: "Hắn hại ta thành như vậy, ta không kiện chết hắn, ta liền mang họ của hắn."
Khương Tuyết Vi hoảng loạn: "Cố Thiếu Hiên ngươi không thể làm như vậy."
Cố Thiếu Hiên lạnh lùng cười, được hộ công đẩy mạnh vào phòng CT, tươi cười của hắn trong nháy mắt liền sụp đổ, tràn ngập thần sắc âm trầm, liền tính hắn làm cho Khương Nhất Phàm ngồi tù đến mục xương thì như thế nào, phá sản, tê liệt nửa người, cả đời này của hắn hoàn toàn xong rồi.
Khương Tuyết Vi nằm đợi ở bên ngoài, tuyệt vọng, sợ hãi bao trùm lấy cô, Khương Nhất Phàm ngồi tù, ba ba cùng mụ mụ khẳng định sẽ không quan tâm đến cô, cô không có tiền, vừa hủy dung vừa tàn phế.
Cố Thiếu Hiên còn nói xui xẻo của cô chỉ là mới bắt đầu, đích xác từ khi không sử dụng được năng lực, cô liền bắt đầu xui xẻo, càng ngày càng xui xẻo, cho nên, hắn nói đều là sự thật, về sau cô sẽ lại càng xui xẻo.
Nhớ tới những người bị xui xẻo lúc trước, vô tận hàn ý từ bốn phương tám hướng liền gào thét ập vào cơ thể cô, máu cả người của Khương Tuyết Vi đều đã bị đông lạnh, biểu tình bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo.
~~~~~~~~~~
Những người năm đó từng làm tổn thương Khương Nhất Nặc đều đã bị trừng phạt.
Lương Binh cùng Đỗ Quyên ở trong tù đều là trạng thái nửa tỉnh nửa điên, Khương Tuyết Vi với hai bàn tay trắng sống còn không bằng chết.
Đối với kết cục này, Khương Nhất Nặc tỏ ra phi thường vui vẻ, tuy rằng nguyện vọng lúc đầu là được trở thành tiểu công chúa của Khương gia, nhưng cô hiện tại càng giống như là nữ vương của Khương gia hơn, Khương Quốc Thanh đối với cô, vừa có tình thương của cha vừa có kính sợ.
Hà Nguyệt Dung không cần đề cập tới, không có chờ mong cũng liền sẽ không có thất vọng quá lớn.
Có chút khác so với nguyện vọng, bất quá cô lại càng thấy suиɠ sướиɠ hơn.
Đến lúc này, nhiệm vụ của Khương Nhất Nặc đã được hoàn thành.
Khương Quy không vội liên hệ cho hệ thống giao nhiệm vụ...
Thứ nhất: Thế giới này rất thú vị, Khương Quy muốn lưu lại để học thêm kiến thức, có thể giúp cô hoàn thành thế giới tiếp theo dễ dàng hơn.
Thứ hai: Cô muốn để cho Khương Nhất Nặc sống lâu được thêm mấy năm, rốt cuộc Khương Nhất Nặc cũng là người của thế giới này không phải là người thế giới kia. Ngộ tính của Khương Nhất Nặc cũng không cao, dựa vào cô ấy tới tu luyện kéo dài thọ mệnh sẽ không được lâu, xa không bằng cô tới tu luyện giúp.
Khương Quy đem tính toán của chính mình nói cho Khương Nhất Nặc nghe, dò hỏi ý kiến của cô.
Khương Nhất Nặc liền nóng nảy, cực kỳ giống tiểu thú bị đuổi khỏi sào huyệt, đối với cô, Khương Quy là Định Hải Thần Châm cứu rỗi cuộc đời: 'Vì cái gì ngươi phải đi, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau không phải tốt sao? Ta cảm thấy như vậy khá tốt, ta rất vui vẻ.'
(*Định hải thần châm = là cây gậy như ý của Tôn Ngộ Không).
"Ngươi sẽ có thể càng thêm vui vẻ, làm những việc chính mình muốn làm, tự trải qua nhân sinh của chính mình, hảo hảo sống tốt." Khương Quy liền nói tiếp, 'Huống hồ ta cũng là muốn được sớm trở về nhà'
Về nhà, hai chữ này vừa ra Khương Nhất Nặc không còn lời nào để nói.
Vì thế, Khương Quy cự tuyệt lời mời của A Lục sư huynh 'Thế giới rộng lớn như vậy ta muốn đi khám phá nó', cô liền nói: "Muội chuẩn bị trở về tông môn."
A Lục cũng không ngoài ý muốn, tiểu sư muội của hắn chính là một cái tu luyện cuồng ma: "Được rồi, muội về đi, ta ở lại chơi lâu thêm chút sẽ về sau." Tông môn muốn về là có thể về, trở về liền phải chờ mười hai năm nữa mới có thể được ra ngoài, hắn mới không dễ dàng trở về như vậy, hắn muốn chơi đủ rồi mới trở về.
Trước khi trở về, Khương Quy liền cùng Khương Quốc Thanh gặp mặt.
Khương Nhất Phàm bị kết án mười lăm năm tù. Trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, Khương Quốc Thanh còn chưa đến 50 tuổi đã lộ ra thần sắc già nua.
Nghe nói Khương Quy phải đi, Khương Quốc Thanh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ông biết Huyền môn ở ẩn, đối với chuyện này ông đã sớm đoán trước được, nhưng lại không nhịn được cảm thấy mất mát.
"Ta nếu muốn gặp con, có thể đến núi Thanh Thành tìm con sao?"
Khương Quy: "Người sẽ tìm không thấy, con cũng không ra được, mười hai năm có mới có thể đi ra một lần, con sẽ đến thăm người."
Trong miệng Khương Quốc Thanh đắng chát, mười hai năm mới có thể gặp một lần, nhưng ông lại có thể nói cái gì, cũng không có tư cách để nói cái gì, ở lúc đứa nhỏ cần cha mẹ bảo hộ nhất, bọn họ lại vắng mặt. Cho nên, khi đứa nhỏ lớn lên ông không có tư cách tới can dự vào sinh hoạt của nó.
"Con nếu là không vội, có thể hay không ở lâu thêm hai ngày, rồi lại đi." Ngữ khí của Khương Quốc Thanh gần như là cầu xin.
Khương Quy hỏi Khương Nhất Nặc, cô nói tốt.
Khương Quy ở lại Giang Thành một tháng, mỗi ngày đều là bồi Khương Quốc Thanh dùng cơm chiều, Khương Quy liền thay Khương Quốc Thanh điều dưỡng tốt thân thể.
Trong khoảng thời gian đó Hà Nguyệt Dung không có xuất