"Bạch Tà!" Đột nhiên có một thanh âm truyền đến, giống như có mang theo linh lực, thanh âm ấy như muốn đâm thủng màng nhĩ, thẳng tới đáy lòng y.
Bạch Tà bừng tỉnh, trước mặt nào có Thời Lan Trạch gì chứ, nhìn người mà bản thân tâm tâm niệm niệm xuất hiện ở trước mắt, Bạch Tà trong nháy mắt có chút mờ mịt, đợi đến khi Lạc Hằng đến gần, duỗi tay chạm vào tay y, Bạch Tà lúc này mới khôi phục lại tinh thần, y vứt bỏ kiếm trong tay, hai tay ôm lấy hắn, trái tim đang không ngừng run rẩy kia mới dần dần an ổn lại.
"Sư tôn, ta liền biết ngươi sẽ không rời đi "
Lạc Hằng ngẩn ra, cũng vươn đôi tay ôm lại y, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, làm cho y sinh ra ý nghĩ như vậy, hơn nữa hơi thở trên người còn cực kỳ không ổn định, ma khí đã ngủ đông trong người y lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Nhìn lướt qua cảnh tượng xung quanh máu chảy đầm đìa, Lạc Hằng không hỏi nguyên do, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y an ủi nói: "Đã đáp ứng ngươi rồi, như thế nào lại đi chứ?" Đồng thời đem linh lực rót vào trong cơ thể y, trấn an linh lực bạo tẩu bên trong.
Bạch Tà nghe vậy, đôi tay đang ôm lấy y siết chặt chút, "Sư tôn.
"
Lạc Hằng mặc y ôm chặt, đợi đến khi y bình tĩnh một ít, mới nhỏ giọng nói: "Tiểu Linh Đang cùng A Nô Bỉ không có nói với ngươi là ta tạm thời rời đi trước một chút sao? "
Bạch Tà trầm mặc một lát sau, nói: "Bọn họ đều không ở đó.
"
Đều không ở đó, Lạc Hằng nhíu mày, bọn Tiểu Linh Đang đã xảy ra chuyện gì sao?
Bất quá một lát sau, hắn liền yên tâm, có A Nô Bỉ ở, Tiểu Linh Đang hẳn là không xảy ra chuyện gì.
Đồng thời cũng biết được rốt cuộc vì sao hơi thở trên người Bạch Tà lại không ổn định như vậy, chỉ sợ trong khoảng thời gian mình rời đi này y vẫn luôn tìm mình.
Lạc Hằng nhẹ giọng giải thích nói: "Ta nhìn thấy Cốt yêu cùng Thời Lan Trạch liền đuổi theo đến đây, bị dẫn tới nơi này, hơn nữa ta cũng cảm nhận được hơi thở của Tử Cổ trùng trên người ngươi thả ra, ta liền vào đây, ta cho rằng ngươi sẽ ở bên trong, nhưng sau khi tiến vào, hơi thở trên người của ngươi liền không thấy, thẳng đến mới vừa rồi, mới lại lần nữa cảm nhận được hơi thở của Tử Cổ trùng.
"
Bạch Tà lấy ra hai Tử Cổ trùng từ trong tay áo, hai con Tử Cổ trùng này vẫn nằm yên như cũ, đôi cánh đều an tĩnh dán trên thân, chợt nhìn lại, tựa như đã mất đi sinh mệnh.
Lạc Hằng nhận lấy từ trên tay y, nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu, vì cái gì cả hai lần đều mất đi liên hệ, một lần còn có thể là ngẫu nhiên, nhưng liên tục hai lần liền không đơn giản chỉ là ngẫu nhiên.
A Nô Bỉ cũng từng nói qua với hắn, Tử Cổ trùng này hàng năm sinh sống trong ma khí, sẽ phải chịu điều khiển bởi yêu ma cấp cao hơn, mà Tử Cổ trùng này là do A Nô Bỉ đưa cho hắn, nếu vậy có thể làm Tử Cổ trùng cùng hắn mất đi liên hệ thì người này khả năng cũng hiểu được Tử Cổ trùng, tu vi hẳn cũng không thua kém gì A Nô Bỉ, nhưng tu vi Yến Hàn Mặc mới đột phá đến Đại tông sư, tu vi sao có thể giống với A Nô Bỉ.
Nghĩ vậy, Lạc Hằng siết chặt cổ tay áo.
"Lúc đó ngươi cùng Yến Hàn Mặc đã nói những gì?" Lạc Hằng từ suy nghĩ bên trong hoàn hồn lại.
Bạch Tà trầm mặc, hầu kết lăn lộn một chút, nói: "Hắn nói về việc trừng phạt.
"
Lạc Hằng nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nói: "Thân thể của ta không cần vẫn luôn lo lắng, khối thân thể kia sớm đã chết, nhân quả là túc địch của ngươi sớm đã tan, Thiên Đạo hứa khôi phục tự do của ta liền sẽ không lại tìm phiền toái ta.
"
Bạch Tà không đáp, rũ mắt xuống.
"Ngươi nói ngươi đã tìm được xuất khẩu?" Lạc Hằng dời đi đề tài nói.
Bạch Tà gật gật đầu, "Chỉ là, ta phát hiện nơi này cùng hai ngày trước ta cùng Yến Hàn Mặc đến đây, đường không giống nhau.
"
"Đường không giống nhau.
"
"Đúng.
" Bạch Tà đem hết chuyện mình cùng Yến Hàn Mặc đã gặp được nói cho Lạc Hằng.
Lạc Hằng rũ xuống mi mắt, Yến Hàn Mặc này rốt cuộc là muốn làm cái gì, nghĩ đến ngày ấy trông thấy Cốt yêu và Thời Lan Trạch, Lạc Hằng nhíu chặt mày.
Bạch Tà đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn thần sắc biến hóa của y, trong đầu giống như mất đi tự hỏi, Yến Hàn Mặc cũng được, A Nô Bỉ biến mất không thấy cũng thế, đều ở trong đầu y biến mất không thấy, mãn nhãn đều chỉ có người trước mắt này.
Ánh mắt Bạch Tà từ lông mày của hắn men theo ngũ quan trượt xuống, mi mắt hắn đang rũ, không phải rất đậm, có chút nhạt, xuống chút nữa đó là một đôi mắt, thực sáng ngời, cùng bộ dáng ngày thường giống nhau, có đôi khi là cười, có thể từ hai mắt hắn nhìn ra ôn nhu, nhưng lại mang theo chút cảm giác xa cách, đồ vật trong thế gian này chỉ có thể dừng lại ở đôi mắt người này trong nháy mắt, sau đó liền biến mất không thấy.
Cũng giống như y, không biết có thể dừng lại trong mắt sư tôn được bao lâu.
Đôi môi Bạch Tà nhấp thành một đường tuyến, ánh mắt dời xuống sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi một hồi lâu, cánh môi hắn hơi mỏng, cảm giác như chỉ cần cắn nhẹ một cái liền có thể ngậm lấy, sắc môi thực nhạt, làm người nhịn không được muốn gia tăng màu sắc cho cánh môi này.
Cặp môi kia giống như có gì đó hấp dẫn người khác, Bạch Tà nhịn không được để sát vào chút.
Lạc Hằng hơi ngưỡng cằm, mới phát hiện hai người dựa đến cực gần, lúc này Bạch Tà cúi đầu để sát vào mình, đôi môi y cơ hồ sắp chạm vào chóp mũi hắn, theo hô hấp của y, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt như có như không, Lạc Hằng cảm giác được y đang nhẹ nhàng cọ lấy hắn.
Lạc Hằng kinh ngạc, bởi vì dưới tình huống bình thường, trừ phi là lúc diễn kịch ở trước mặt mọi người, hoặc là lúc hắn ngủ, Bạch Tà mới có thể dựa gần như vậy, còn những lúc khác thì đều rất cẩn thận, Lạc Hằng đang muốn trêu chọc y, mới phát hiện y không thích hợp, hai tròng mắt của y có một ít tan rã rất nhỏ.
Lạc Hằng giật giật cánh mũi, mới phát hiện khí vị trong không khí rất không đúng, độ ấm trong không khí có chút cao, khí vị cũng có chút ngọt nị, trong lúc hô hấp, yết hầu liền trở nên có chút phát ngứa.
Hắn ở Đọa Lạc Chi Uyên gặp nhiều, thân thể sớm đã quen với cái này, cơ hồ cũng chưa từng ở phương diện này sinh ra dụ/c vọng, tất nhiên là khí vị trong không khí này cũng sẽ không sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng với hắn, vừa rồi vẫn luôn chú ý trên người Bạch Tà nên không chú ý tới, xem bộ dạng này của y hẳn là đã hít vào không ít.
Lạc Hằng nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta rời đi trước?"
Bạch Tà lấy lại