Ở nơi chật hẹp, quanh quẩn thanh âm nhàn nhạt của Lạc Hằng, ánh mắt Bạch Tà dính chặt trên người Lạc Hằng, trong đầu ong ong quay cuồng, mãn đầu óc đều là câu nói "Tâm ý chúng ta tương thông." mà Lạc Hằng nói.
Ống tay áo màu trắng bị Bạch Tà siết chặt đến nhăn nhúm, đôi mắt có chút khô khốc, hầu kết Bạch Tà giật giật, "Sư tôn, ngươi nói tâm ý tương thông, là giống với ý ta hiểu sao?"
"Sư tôn đối với ta không chỉ thích giữa thầy trò, còn có loại thích giữa đạo lữ với nhau." Bạch Tà thật cẩn thận mà nói tiếp, y cảm giác như hồ độc kia đang tẩm sâu vào lục phủ ngũ tạng, làm đầu óc của y đều có chút choáng váng.
Lạc Hằng bị y hỏi như vậy cũng có chút ngây ra, Bạch Tà trước giờ vẫn còn chưa biết hắn muốn cùng y kết làm đạo lữ sao.
"Ta nghĩ vậy." Lạc Hằng không chút do dự mà trả lời.
Từ lúc bước ra từ Đọa Lạc Chi Uyên, hắn xác thực muốn rời xa trọng tâm cốt truyện, làm một cái người bình thường sống một cuộc sống bình đạm, giãy giụa trong vài thập niên, quá mệt mỏi.
Nhưng khi gặp lại Bạch Tà, ở một khắc kia thấy hơi thở trên người y không thích hợp, Lạc Hằng liền không chút do dự quyết định ở lại bên cạnh y.
Sau lại phát hiện ra Bạch Tà đã nhận ra mình, hơn nữa còn không có hận hắn, khi đó hắn đúng là có chút bất an, nhưng đồng thời lại vui mừng.
Mà ở Đọa Lạc Chi Uyên, một khắc Bạch Tà hôn hắn kia, hắn có chút phẫn nộ, tuy hắn là người chưa từng hưởng qua tư vị tình yêu là gì, nhưng cũng biết hôn môi là có khái niệm gì.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy ghê tởm, cuối cùng ngầm đồng ý hành động của Bạch Tà, cho dù lúc Bạch Tà dùng tay xâm phạm, hắn cũng chỉ là cảm thấy có một chút khó có thể mở miệng mà thôi, nếu đổi lại là người khác, hắn đại khái liền dùng một cái nắm đấm đập nát đầu người.
Nếu Thiên Đạo thật sự không cho phép hai người bọn họ kết làm đạo lữ, hắn đã đấu vài thập niên nay, cũng không ngại lại đấu tiếp một lần, hắn và Bạch Tà đều sống thật quá mệt mỏi, nhìn Bạch Tà vì hắn đến cả bản thân cũng tự lừa gạt, hắn thực đau lòng, thà lại đấu một lần nữa còn hơn phải sống một mình như xác sống.
Ngày ấy hắn hỏi Bạch Tà, "Giữa đạo lữ cùng thành Thần, ngươi sẽ chọn cái nào?", Thời điểm Bạch Tà trả lời là đạo lữ, trái tim hắn khi đó trong nháy mắt đập nhanh liên hồi, cũng trong một khắc kia, hắn liền biết được đáp án của mình.
"Ngày đó ta thổ lộ với ngươi, ngươi cũng đã đồng ý cùng ta ở bên nhau, tuy còn chưa chân chính kết thành đạo lữ, nhưng ngươi thích ta, ta thích ngươi, này còn không phải là tâm ý tương thông sao?" Lạc Hằng áp sát vào y chút, nói trắng ra.
"Thổ lộ, khi nào?" Bạch Tà nhất thời mờ mịt, trong đầu lặp lại hết thảy đủ loại chuyện sau khi y cùng sư tôn ở bên nhau, bỗng nhiên đầu óc mắc kẹt một chút, hình ảnh trong đầu dừng lại ở cảnh ngày ấy y cùng sư tôn diễn cảnh giường chiếu.
Bạch Tà có chút không thể tin được, ngày đó sư tôn cư nhiên cùng y thổ lộ, y vẫn luôn cho rằng là bởi vì mình lo lắng quá nhiều.
Bạch Tà cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Lạc Hằng cũng không nhịn được cười một tiếng, hắn đã chủ động như vậy rồi, đồ đệ của hắn còn ngây ngốc không biết, lại còn tưởng rằng mình yêu đơn phương, hắn vẫn luôn cho rằng y là còn băn khoăn quan hệ giữa hai người bọn họ cho nên mới vẫn luôn thật cẩn thận.
Bây giờ xem ra, thì ra chính là do đồ đệ của hắn quá ngốc.
"Cho nên ngày ấy ngươi nói muốn nghiên cứu công pháp song tu, cũng là vì song tu với ta?"
Lạc Hằng gật gật đầu, "Nếu trong lòng không có ngươi, sao có thể mặc kệ ngươi đối với ta làm ra những chuyện vượt rào đó."
Bạch Tà sửng sốt, "Nhưng ta thấy trong ánh mắt sư tôn, không có đối với ta có một tia dục niệm, ta vẫn luôn cho rằng sư tôn không hiểu tình ái, chỉ xem ta là đồ đệ tới sủng, cũng hoặc là đang diễn kịch."
Thử nghĩ một chút, nếu là bạn tốt nhiều năm của ngươi, lôi kéo ngươi, biểu tình đều thực bình tĩnh, sau đó trắng ra nói với ngươi một câu, ta thích ngươi, đổi lại là ai, người đó cũng đều sẽ cảm thấy người bạn này đang nói đùa.
"Lúc ta hôn ngươi, rất nhiều lần đều không có người ngoài ở đấy, sao có thể là diễn kịch." Lạc Hằng cũng hơi sửng sốt, bật cười nói, "Huống chi ngươi từng gặp qua sư tôn nào sẽ chủ động hôn môi đồ đệ mình, lại gặp qua sư tôn nào dùng hôn môi để an ủi đồ đệ mình chứ."
"Tuy rằng ta không phải rất hiểu, cũng sớm đã qua cái tuổi rung động kia, nhưng không có nghĩa là sư tôn ngốc, dùng một cách nói khác để nói, ta nếm qua muối so với ngươi đi đường còn nhiều, sao có thể lại không nhìn ra tâm tư của ngươi đối với sư tôn."
"Đến nỗi ánh mắt của ta," Lạc Hằng che lại hai mắt, nhẹ giọng nói: "Ta sớm đã quen đem hết ý nghĩ trong lòng, giấu ở dưới lớp da mặt."
"Hơn nữa." Trên mặt Lạc Hằng khó được có chút xấu hổ, "Ta chưa từng nói chuyện yêu đương, sinh sống mấy thập niên nay đều chưa từng có tâm tư trên phương diện này, cũng không biết cách thức ở chung giữa tình lữ với nhau là như thế nào, chỉ có thể học một chút trên tiểu thoại bản, nếu hành vi cử chỉ của ta khiến ngươi cảm thấy ta không thích ngươi, sư tôn xin lỗi, bất quá ta sẽ từ từ học."
Nhìn hắn đem hết toàn lực ra giải thích, trên mặt mang theo chút quẫn bách, Bạch Tà không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu, y cũng mới xem rõ, trong lòng sư tôn là thật sự có y.
truyện teen hay
"Sư tôn, ngươi quá phạm quy."
Bạch Tà lẩm bẩm một tiếng, đôi tay vòng lấy eo hắn siết chặt vài phần, cúi đầu dán xuống, đem cặp môi hơi mỏng kia ngậm lấy, cặp môi kia, quả nhiên mềm mại giống như trong tưởng tượng vậy.
Nhiệt độ trong không gian nhỏ hẹp dần dần tăng lên, nụ hôn của Bạch Tà từ đầu đến cuối đều có chút thật cẩn thận, giống như là đang xác nhận chuyện gì, một lát sau, liền càng trở nên mất khống chế hung ác lên, Lạc Hằng vẫn là lần đầu tiên tiếp nhận một nụ