Thiệu Tông căn bản không che giấu tâm tư của y với Không Thanh, khi bàn chuyện hợp tác cùng Không Thanh, biểu hiện nhìn như một anh nhà giàu mới nổi ngu ngốc nhiều tiền, mặc kệ Không Thanh nói cái gì y cũng chốt đơn, một ý kiến phản đối cũng không có.
Cũng chỉ có mình Thiệu Tông nhà giàu nhiều tiền mới dám tùy hứng như vậy, đổi lại thành người khác, dù có thầm muốn khoe khoang trước Không Thanh cũng không dám lớn lối bỏ ra một đống tiền, nửa bán nửa cho nói chuyện hợp tác.
Bởi vì Thiệu Tông thật sự là quá phối hợp, Không Thanh căn bản không phí bao nhiêu tâm lực, rất nhanh đã bàn xong chuyện với hợp tác Thiệu Tông.
Quá trình rất chi là thuận lợi, vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Thiệu Nguyên Câu mang vẻ mặt khiếp sợ biểu thị "Thì ra chuyện làm ăn còn có thể nói như vậy".
Còn Phó Hồng Thái lại trừng Thiệu Tông như cún, ánh mắt tự cho là hung ác, thật ra không hề có lực sát thương.
Nhìn mặt mũi Không Thanh, dù có biết rõ Phó Hồng Thái vẫn luôn "Hung tợn" nhìn chằm chằm mình, Thiệu Tông cũng không để ý chút nào.
Dù nói thế nào thì Phó Hồng Thái vẫn là cháu trai cả của Không Thanh, bốn bỏ năm lên cũng chính là cháu trai mình, thân là trưởng bối, vốn dĩ nên đại nhân đại lượng, sao có thể so đo như vãn bối được?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, đối mặt với ánh mắt khiêu khích từ Phó Hồng Thái, Thiệu Tông không những không tức giận ngược lại có một loại yêu thích với tiểu bối nhà mình.
Trợ lí Phương ở bên yên lặng vây xem toàn bộ quá trình chết lặng.
Nói thật, trợ lí Phương làm việc bên người Thiệu Tông đã trên dưới mười năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng bị sắc làm lu mờ lí trí của anh sếp anh minh thần võ nhà mình.
Quả nhiên, mỹ nhan lừa nước(?), cổ nhân đúng là không lừa người.
Bàn bạc hợp tác xong, Không Thanh chậm rì rì đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Thiệu Tông cũng theo đó đứng dậy bước tới, thử thăm dò mời Không Thanh đêm nay cùng dùng bữa tối.
Không Thanh cười uyển chuyển từ chối.
Đối với Không Thanh mà nói, chuyến ngày hôm nay có thể hợp tác với Thiệu Tông đã là không tệ, càng đừng nói đến cậu còn biết Thiệu Tông chính là Tần Lãng và Duy Tư Đặc đã đi cùng mình hai thế giới nhỏ trước, như thế là đủ rồi, muốn tăng cảm tình cũng không cần phải gấp gáp nhất thời.
Quan trọng nhất chính là, trợ lí Phương cũng vậy, hai thằng quỷ nhỏ Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu cũng vậy, cho bọn họ xem náo nhiệt đã đủ nhiều rồi, Không Thanh không muốn tiếp tục mặc kệ mấy người này xem trò cười của chính cậu và Thiệu Tông.
Không thể mời được Không Thanh ăn tối cùng, biểu tình của Thiệu Tông cũng trở nên uể oải, cả người đều tỏ vẻ rầu thúi ruột.
"Chủ tịch Thiệu, tôi rất vui vì hôm nay có thể đạt thành hợp tác cùng quý công ty, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
"
Thiệu Tông cố nặn ra nụ cười, tự mình đưa Không Thanh ra cửa.
Nhìn thấy hai thằng quỷ nhỏ Thiệu Nguyên Câu và Phó Hồng Thái làm như hai bảo vệ trái phải, dương cao hai cái đuôi nhỏ, canh bên người Không Thanh một tấc cũng không rời, trong lòng Thiệu Tông một chút cũng không cân bằng.
Phó Hồng Thái là cháu trai Không Thanh, mình không tiện quản, nhưng tính theo bối phận, Thiệu Nguyên Câu là cháu mình, chính y ra tay quản cậu nhóc là chuyện thường tình.
"Tiểu Thất, cháu ở lại một chút, ông có việc muốn hỏi cháu.
"
"A?" Thiệu Nguyên Câu ngơ ngác, cảm thấy cậu như kiểu đang ngồi trong nhà họa từ trên trời rơi xuống.
Vừa rồi không phải chỉ là ngồi đục nước béo cò, vui sướng khi người gặp họa nhìn chuyện hay của ông chú ổng sao? Có đến nỗi bị ông chú ghi lại tính sổ sau không hả?
Giờ mình nhận sai còn kịp không?
Thiệu Nguyên Câu khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn về phía Phó Hồng Thái, gửi ánh mắt cầu cứu đến anh em tốt.
Đáng tiếc, Phó Hồng Thái nhìn thảm trạng của Thiệu Nguyên Câu không những không cứu cậu nhóc, ngược lại còn làm mặt quỷ.
"Đáng lắm!"
Thiệu Nguyên Câu vừa thấy, mém tí nữa tức xỉu.
Không Thanh không để ý đến động tác nhỏ của Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu, ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Tông, hơi mỉm cười nói: "Chủ tịch Thiệu, hẹn gặp lại.
"
"Hẹn gặp lại.
"
Mãi cho đến Không Thanh lên xe rời đi, bóng xe đã nhìn không thấy, Thiệu Tông mới xoay người, dẫn theo trợ lí Phương mang nét kì quái đầy mặt và Thiệu Nguyên Câu đang ủ rũ cụp đuôi cùng trở về văn phòng.
Suốt một đường Thiệu Tông vẫn luôn nhớ lại xem vừa rồi biểu hiện của y có phải rất kém cỏi hay không, có để lại cho Không Thanh cái ấn tượng không tốt nào không, bởi vì suy nghĩ quá nghiêm túc, sắc mặt Thiệu Tông cũng ngày càng nghiêm túc, dọa Thiệu Nguyên Câu vẫn luôn trộm quan sát y sợ tới mức sắp gọi điện thoại về xin gia trưởng giúp đỡ.
Thiệu Nguyên Câu không dám thở mạnh, yên lặng trốn sau lưng trợ lí Phương, hòng dùng cơ thể không quá rắn chắc của trợ lí Phương làm bia gỗ cho mình.
Trở lại văn phòng, Thiệu Tông không để ý đến Thiệu Nguyên Câu mới vừa tiến vào đã chủ động tìm một góc ngoan ngoãn ngồi xuống, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, mà gọi trợ lí Phương đến trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí bất thiện hỏi: "Chuyện nhờ cậu tra thế nào rồi?"
Thấy sếp nhà mình chuẩn bị nói chính sự với mình, trợ lí Phương lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ngữ khí cũng trở nên đứng đắn đáng tin cậy.
"Theo như chủ tịch nói, toàn bộ tư liệu của Tống Ngọc Thư tôi đã đóng tệp giao cho ngài, vì thời gian quá gấp gáp nên tạm thời chỉ có thể tìm được bấy nhiêu, nếu ngài còn cần tư liệu kỹ càng tỉ mỉ hơn, tôi sẽ tiếp tục phái thêm thám tử tư tiếp tục thâm nhập điều tra.
"
"Ai hỏi cậu chuyện của Tống Ngọc Thư kia?" Nhắc tới cái tên này, Thiệu Tông liền nhịn không được bực tức, ngay cả ngữ khí cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều.
"Nếu cậu thực sự có chừng này thời gian rỗi, còn không bằng sửa sang cẩn thận tỉ mỉ lại tư liệu của Không Thanh kỹ đưa một phần cho tôi.
"
Trợ lí Phương không dám cãi lại, nhanh chóng cúi đầu đồng ý.
Trông đến trợ lí Phương khôn khéo giỏi giang cũng bị ông chú dạy dỗ đến mặt xám mày tro, đến phản bác cũng không dám, Thiệu Nguyên Câu càng nơm nớp lo sợ, cụp mi rũ mắt mà ngồi, hít thở cũng không dám làm lớn.
"Được rồi, biết cậu làm việc đáng tin cậy, tôi cũng không phải đang trách cậu.
"
Thiệu Tông cũng biết chính y vừa rồi là đang giận chó đánh mèo, trợ lí Phương làm việc không hiệu quả nói cho cùng cũng là do y lúc trước không nói rõ ràng.
Thiệu Tông nghiêm túc suy nghĩ, hòa hoãn ngữ khí, lúc này mới tiếp tục nói: "Tống Ngọc Thư kia, tôi không quan tâm hắn ta rốt cuộc như thế nào, cũng không có một chút hứng thú nào tới quá khứ của hắn, điều tôi muốn biết chính là hắn và Không Thanh rốt cuộc có quan hệ gì? Và vì sao Không Thanh lại cho hắn ta vay tiền không chút do dự?"
Trợ lí Phương hiểu rõ.
Nói đến nói đi, vẫn là vì giám đốc Phó Phó Không Thanh.
"Chủ tịch, căn cứ vào tin tức tôi phái người trộm điều tra, quan hệ giữa giám đốc Phó và Tống Ngọc Thư này hẳn chỉ đơn thuần là đàn anh và đàn em.
"
Làm trước mặt sếp nhà mình