Dịch bởi Axianbuxian12
Cuộc sống của Khương Nam Thư rất quy luật, sau khi loại bỏ tạp niệm thì anh nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Đợi sau khi hô hấp anh đều đều thì người bên cạnh anh mới mở mắt.
Ý thức của Kỷ Phong Miên mới thoát khỏi bóng tối vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì đã cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ bên người.
Sau đó là tiếp thở nhè nhẹ đều đều bên tai, là Khương Nam Thư?
Người Kỷ Phong Miên cứng cả lại.
Nhất thời hắn không biết đêm nay là đêm nào.
Nhưng mắt hắn nhanh chóng thích ứng với bóng tối, trước mắt hắn là một căn phòng chật hẹp.
Hóa ra là phòng trong viện điều dưỡng mà không phải căn hộ họ từng ở chung với nhau.
Hoảng hốt qua đi, sự tức giận không biết từ đâu trào lên trong lòng.
Cái thằng mất dạy! Quả nhiên vẫn ôm chấp niệm với Khương Nam Thư, ngay cả việc ngất đi cũng không trị được nó sao?
Kỷ Phong Miên suy nghĩ rất nhiều, cơ thể lại không dám động đậy.
Khương Nam Thư ngủ rất nông, còn bị mất ngủ thời gian dài, chỉ khi triền miên kịch liệt quá mệt mỏi thì Khương Nam Thư lại đi ngủ một mình.
Trong những năm sau khi Khương Nam Thư ra nước ngoài, những kí ức trên giường ngắn ngủi chính là thứ hắn luôn hồi tưởng lại trong những giấc mơ đêm khuya.
Không ngờ sống lại một đời, gặp lại Khương Nam Thư sớm hai năm lại có thể có được thay đổi lớn đến thế này.
Khương Nam Thư lúc này vẫn chưa đầy phòng bị như hai năm sau, tuy trưởng thành hơn bạn bè cùng lứa nhưng thi thoảng vẫn lộ ra chút tính tình thiếu niên.
Ví dụ như...
Em ấy còn biết làm nũng?
Có lẽ do "hắn" ban ngày chịu kích thích quá lớn nên Kỷ Phong Miên nhớ ra mấy câu Khương Nam Thư đã nói.
"Anh ơi, em không biết gói há cảo, anh dạy em được không?"
Nhưng rõ ràng Khương Nam Thư biết, những năm còn nhỏ Khương Nam Thư đều qua nhà hắn ăn Tết, giao thừa đều gói há cảo.
Tay nghề của anh cũng do bà nội hắn đích thân dạy, Khương Nam Thư gói còn giỏi hơn hắn nhiều.
Tư vị phức tạp đầy trong lòng, hắn vui vì hắn nhìn thấy sự nhẹ nhàng của Khương Nam Thư, nhưng lại thấy ghen ghét vì người Khương Nam Thư bộc lộ không phải là hắn.
Hắn biết rõ nhân cách kia cũng chính là hắn, là hắn khi 187 tuổi, thế nhưng Kỷ Phong Miên trưởng thành vẫn ghen ghét cực kì một cách trẻ con.
Thậm chí dưới sự thúc giục của ghen ghét, Kỷ Phong Miên trưởng thành đã lâu lại làm ra một hành động hết sức trẻ con.
Hắn ngồi dậy, nghiêng người nhìn Khương Nam Thư đang ngủ bên cạnh.
Dưới ánh trăng, làn da của Khương Nam Thư nhìn càng thêm sáng bóng, lông mi dài và dày, nhưng lại không cong mà rủ xuống tạo thành cái bóng trước mắt.
Kỷ Phong Miên nhìn đến xuất thần, cơ thể hắn làm trái với đại não, hắn từ từ cúi đầu.
Tao có thể chạm vào em ấy, còn mày thì không...
Hắn giống như chàng thủy thủ bị mê hoặc, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì.
Trong cơn hoảng hốt, Kỷ Phong Miên thậm chí còn cảm thấy bản thân đã nhìn thấy hơi thở hắn lướt qua lông tơ trên mặt Khương Nam Thư, khoảng cách gần quá rồi.
Chỉ một chút thôi.
Em ấy sẽ không phát hiện ra.
Khi môi hắn hạ xuống trong lòng vẫn thấy sợ, hắn khẽ nghiêng đầu hôn lên tóc Khương Nam Thư.
Đủ rồi.
Khương Nam Thư vẫn chìm trong giấc ngủ, Kỷ Phong Miên nhận ra Khương Nam Thư không bị dễ tỉnh hay có khi mất ngủ cả đêm như nhiều năm sau.
Hắn giơ tay chạm vào má anh bằng mu bàn tay, cực kì kiềm chế, thậm chí hắn không dám dùng lòng bàn tay, sợ nhiệt độ trong lòng bàn tay khiến Khương Nam Thư thức giấc.
Hắn không dám thở mạnh, thế nhưng cơ thể nam sinh cấp ba lại phản ứng nhiệt tình ngoài mong đợi.
Kỷ Phong Miên chỉ muốn im lặng hưởng thụ khoảng thời gian này, chỗ nào đó lại không chịu nghe lời, bản năng nguyên thủy đang gặm nhấm đại não hắn.
Tay hắn khẽ run, hắn nhắm chặt mắt, thầm mắng một câu trong lòng.
Cầm thú.
Nhưng, cơ thể nam sinh cấp ba còn cứng hơn kim cương không vì một câu mắng mà lắng xuống, ngược lại còn hưng phấn hơn.
Khương Nam Thư dường như cũng cảm thấy khác thường.
Anh khẽ động đậy.
Kỷ Phong Miên cứng đờ người, sợ làm anh tỉnh giấc.
Thật may, Khương Nam Thư chỉ xoay người.
Không! Không may chút nào.
Khi Khương Nam Thư xoay người thì tay anh cũng đổi chỗ, đặt về phía trước lại đặt đúng chỗ đang bừng bừng khí thế của Kỷ Phong Miên.
Anh hoàn toàn không hay biết, ngón tay anh co lại, nắm chặt một phát.
Ầm—
Nơi đang hừng hực khí thế muốn nổ tung, như núi lửa phun trào mắc-ma cuốn trôi đi lý trí của Kỷ Phong Miên.
Ban đêm ở viện điều dưỡng rất yên tĩnh, trong phòng lại càng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng thở.
Trong không gian tĩnh lặng, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng huyết dịch đang sục sôi trong huyết quản.
Dòng huyết dịch sôi trào xông về một nơi, máu không đủ lên đại não, lý trí như bị thiêu rụi.
Những điều cất giấu sâu trong kí ức ngay lúc này lại hiện lên không đúng lúc.
Khương Nam Thư có làn da trắng trẻo và mỏng, dễ bị để lại vết.
Lưng anh rất đẹp, khi có những vết đỏ bên trên thì như mai đỏ trong tuyết, chỉ nhìn một lần là có thể khắc sâu mãi trong tim.
Ở đây...
Kỷ Phong Miên giơ tay lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét giận dữ trong đầu.
"Tên khốn, mày định làm gì anh em khác cha khác mẹ của tao!"
"..."
Lý trí quay lại, tiếng máu sôi sục trong huyết quản biến mất, Kỷ Phong Miên xoa mặt, kiềm chế dùng sức hít sâu hai hơi, bấy giờ hắn mới ép được cảm xúc không nên có xuống.
hắn xuống giường.
Hắn đóng cửa khẽ khàng, đi ra cửa sổ ngoài phòng khách kéo cửa ra.
Gió lạnh tràn vào, gió như con dao sắc lẹm đâm thẳng vào đỉnh đầu.
Kỷ Phong Miên bình tĩnh lại, nhân cách kia dường như cũng chỉ tỉnh lại trong giây lát nhưng cũng đủ để hắn lấy lại lý trí..
Thật may, đây chỉ là bản năng của nhân cách kia, chỉ cần hắn khống chế được thì nhân cách ban ngày sẽ không nhớ những chuyện này.
Kỷ Phong Miên mười bảy tuổi đột nhiên tỉnh lại lại khiến hắn nhìn thấy được những mảnh kí ức ban ngày.
Khương Nam Thư yêu cầu hắn chuyển qua ban Tự nhiên, lý do là đại học B.
Đây là một vấn đề, chuyển tới ban Tự nhiên là cách xử lý tốt nhất.
Kỷ Phong Miên lại luôn cảm thấy không thể rời xa Khương Nam Thư.
Hai năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn không hề hay biết, hắn cũng không biết tại sao Khương Nam Thư lại học khoa luật đại học B.
Cho dù vì chuyện của Phạm Bình thì cũng không hợp lý.
Vì trả thù mà từ bỏ ngành anh muốn học ư, đấy không phải chuyện mà Khương Nam Thư sẽ làm.
Khương Nam Thư đủ lý trí, anh biết bản thân muốn đi con đường nào, tuyệt đối sẽ không vì hai chữ "trả thù" mà từ bỏ ước mơ.
Chuyện của Phạm Bình có rất nhiều lỗ hổng, đi ngược với mong muốn bản thân, chưa thành niên, từ các phương diện này đều có thể khiến cho bản hợp đồng kia vô tác dụng.
Sau này chắc chắn còn xảy ra chuyện khác, cộng thêm chuyện của Phạm Bình mới dẫn tới việc Khương Nam Thư từ bỏ khảo cổ học sang học luật.
Nghĩ tới đây, Kỷ Phong Miên nhìn đồng hồ, chưa đến 1 giờ, vẫn chưa phải giờ đi ngủ của luật sư Lý.
Hắn gửi đi một tin nhắn: Chú Lý, chúc mừng năm mới, chú đã ngủ chưa?
Mấy phút sau, luật sư Lý gọi điện thoại tới.
"Nói đi, cháu có chuyện gì?
"Chú Lý, cháu muốn nhờ chú sắp xếp phẫu thuật cho cháu."
***
Ba ngày sau.
Tám giờ tối, sân bay.
Khương Nam Thư nắm chặt vé máy bay, "Vậy tôi về trước nhé?"
Khi tới An Bình hai người họ đã hẹn trước sẽ cùng nhau quay về Lễ Châu.
Thế nhưng bây giờ lại chỉ có anh cầm vé máy bay.
Kỷ Phong Miên cầm hành lý của anh đẩy nhẹ sang, "Ừ, tôi...sau khi về nước sẽ về Lễ Châu."
Tay anh dùng sức, có thể nói là thô lỗ, anh kéo lấy va li hành lý, "Ừ, tạm biệt."
Giọng nói Khương Nam Thư không hề dao động, nhưng trong lòng anh biết, anh có hơi tức giận.
Có lẽ là một loại cảm xúc giống như giận dỗi.
Kỷ Phong Miên nói hắn phải ra nước ngoài một chuyến, đi tìm mẹ hắn, thế nên bảo Khương Nam Thư về Lễ Châu trước, còn hắn thì một thời gian nữa sẽ về sau.
Lý do hợp tình hợp lý, là bạn bè, Khương Nam Thư không có lý do gì để ngăn cản hắn.
Anh biết nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Đơn giản là lý do hăn ra nước ngoài cứ giấu không chịu nói.
Chuyện này đã từng xảy ra.
Lúc trước cũng như vậy, Kỷ Phong Miên ra nước ngoài tìm mẹ, không lâu sau thì mất liên lạc.
Cho dù anh biết liên tưởng này quá ngớ ngẩn nhưng lòng Khương Nam Thư vẫn không yên.
Anh lo lắng Kỷ Phong Miên lại biến mất lần nữa...
Có lẽ, đổi cách khác có thể hỏi được, còn có thể tăng sức đề kháng ở mặt nào đó cho Kỷ Phong Miên.
Lý do này nhanh chóng thuyết phục được bản thân anh.
Bước chân Khương Nam Thư dừng lại.
Anh quay bước lại, khẽ nói, "Cậu nói cậu muốn xin nghỉ học hơn một tháng, tôi hơi lo lắng cậu không theo kịp bài học, dù sao thì...chúng ta đã nói là lên đại học cũng phải làm bạn học."
Dừng vài giây, Kỷ Phong Miên thở dài cảm thán, "Xem ra, chỉ có tôi coi trọng chuyện này."
Kỷ Phong Miên đơ người, hắn lúng túng không biết làm sao.
Hắn không muốn nói chuyện phẫu thuật với Khương Nam Thư, không muốn anh lo lắng, cũng không muốn ảnh hưởng anh học hành.
Để cho qua chuyện này, hắn cố ý chọn chuyến bay đêm cho Khương Nam Thư.
Bây giờ có lẽ vì đã thích ứng với tình trạng hiện tại, khi ý chí bị kích thích mạnh thì ban đêm Kỷ Phong Miên có thể cướp được quyền làm chủ từ tay Kỷ Phong Miên 17 tuổi.
Khương Nam Thư đợi một hồi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, anh kìm nén sự tức giận đang sôi trào trong lòng.
Chỉ là anh hướng nội, nên dù có tức giận cũng không lộ ra ngoài.
Điều duy nhất anh làm là quay người bỏ đi.
Kỷ Phong Miên mua vé khoang hạng nhất cho anh, lối xếp hàng vào kiểm tra đã thưa hơn.
Mắt thấy đã sắp tới Khương Nam Thư, Kỷ Phong Miên vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.
"Cút sang một bên, để tao!"
Đầu Kỷ Phong Miên quay cuồng, nhất thời mất đi khả năng khống chế cơ thể.
"Khương Nam Thư, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Giọng hắn rất lớn, không ít người quay lại nhìn hắn, Kỷ Phong Miên chẳng hề để ý, chỉ nhìn chằm chằm lưng của Khương Nam Thư, "Tôi sẽ nói hết cho cậu!"
"Em ấy sẽ không quay lại đâu." Kỷ Phong Miên trong đầu nói.
Hắn đã tiễn Khương Nam Thư ra sân bay vô số lần, Khương Nam Thư chưa từng quay đầu.
Không ngờ, Khương Nam Thư lại quay người đi về, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Kỷ Phong Miên lại có thể nhận ra vẻ mặt anh dường như đã thả lỏng hơn nhiều, bước chân đi tới cũng nhanh hơn.
Hóa ra...Khương Nam Thư...đang đợi một lời giải thích.
Mười phút sau hai người ngồi ở quán cà phê trong sân bay.
Kỷ Phong Miên tính tình vội vàng, vừa gọi hai cốc cà phê xong thì vào thẳng vấn đề, hắn không cần Khương Nam Thư hỏi thêm câu nào.
"Tôi ra nước ngoài để làm phẫu thuật."
Khương Nam Thư không ngờ đến đáp án này, "Phẫu thuật?"
Kỷ Phong Miên gật đầu, "Ừ, lần trước tai nạn tôi nói với cậu thực ra không đúng hoàn toàn, lúc đó có nhiều người, tôi lại không muốn nhiều người biết rõ.
Mấy năm trước khi tôi ở nước ngoài gặp phải trận đánh nhau trên đường, tôi đã bị trúng một mảnh đạn."
Kỷ Phong Miên cúi đầu, rẽ tóc ra, "Trúng vào chỗ này."
Khương Nam Thư nhìn kĩ,