Dịch bởi Axianbuxian12
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư.
Bởi vì họ có vẻ ngoài đẹp trai lại còn là người nổi tiếng trong trường.
Chuyện vừa xảy ra hoàn toàn bị sự xuất hiện đột ngột của Kỷ Phong Miên lấn át.
Khương Nam Thư khẽ liếc nhìn, anh thấy An Khả Hạ đang ngã dưới đất, được các bạn khác đỡ dậy.
Có vẻ cậu ta muốn nói gì đó nhưng mấy bạn học lại không nhẫn nại, chỉ tiện tay đỡ cậu ta dậy rồi chạy đi luôn.
Đây chính là...trà nghệ sao?
Khương Nam Thư chưa tiếp xúc với người có tính cách như vậy, trước giờ giao lưu với người khác anh luôn thẳng thắn, luôn dùng cách hiệu quả nhất để đạt được mục đích.
Cho dù anh nhớ An Khả Hạ trong tiểu thuyết được gọi là trà xanh, nhưng khi những thủ đoạn này xuất hiện trước mắt thì anh vẫn không phản ứng kịp.
Vừa rồi cậu ta đã cố ý ngã?
Ngã cho người khác thấy?
"Người khác" ở đây chính là...Kỷ Phong Miên?
"Này, Khương Nam Thư, tôi giận rồi đấy."
Anh hồi thần, đối diện với mắt Kỷ Phong Miên, "Sao thế?"
Kỷ Phong Miên: "Đã hai tháng không gặp, cậu lại chẳng nhìn tôi mà nhìn cái gì đấy? Ở đây có ai đẹp trai hơn tôi sao?"
"Không có."
Câu trả lời thẳng thắn này lại không khiến Kỷ Phong Miên vừa lòng, "Tôi biết, chắc chắn là cậu đang cảm thấy kiểu tóc bây giờ của tôi rất buồn cười, không đẹp trai như lúc trước, thế nên cậu mới không chịu nhìn tôi."
Trong lúc nói chuyện cả hai đã đi tới khu nghỉ ngơi của lớp A.
Khương Nam Thư cũng đã ổn định hơi thở.
Trên đường đi Kỷ Phong Miên cứ ì èo đòi Khương Nam Thư khen hắn đẹp trai.
Khương Nam Thư không muốn để ý tới hắn, hôm kia video call hắn nói mấy ngày nữa mới về, kết quả lại bày ra trò đột kích này.
Hơn nữa, anh còn gặp lại Kỷ Phong Miên trong tình huống thảm hại như vậy nữa, anh cứ thấy không được tự nhiên.
"Quả nhiên là cậu giận rồi."
Khương Nam Thư liếc nhìn hắn, "Sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Cậu không khen tôi đẹp trai."
"Cậu có đẹp trai hay không thì nhìn ánh mắt người khác là biết, đây là sự thật khách quan, không cần tôi phải khẳng định."
Khương Nam Thư trần thuật lại sự thật.
Đường đi tới đây có không ít nữ sinh liếc nhìn Kỷ Phong Miên.
Sau khi cắt tóc ngắn, ngũ quan trên gương mặt hắn càng lộ rõ ưu thế.
"Người khác là người khác, tôi không quan tâm."
Khương Nam Thư vốn muốn khen hắn một câu như mọi khi, kết thúc đoạn đối thoại vô nghĩa này.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy An Khả Hạ kéo cái ghế ra ngồi dưới ánh mặt trời.
Bạn cùng lớp đều tới khuyên nhưng cậu ta lại cứ lắc đầu, lúc lắc đầu ánh mắt lại liếc nhìn về phía anh đang đứng.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
An Khả Hạ hốt hoảng cúi đầu, động tác chuẩn bị đứng dậy cũng dừng phắt lại.
Bạn học đứng bên cạnh cậu ta cũng nhận thấy gì đó nên quay đầu nhìn sang đây.
Khương Nam Thư không hề dời ánh nhìn, cũng chẳng có biểu cảm gì, anh chỉ cứ nhìn về hướng đó.
Có lẽ là ánh mắt của anh quá thản nhiên nên người bạn học không biết tên kia cũng cúi đầu tránh đi.
"Cậu đang nhìn gì thế? Còn có ai đẹp trai hơn tôi hả?" Giọng nói bất mãn của Kỷ Phong Miên vang lên, hắn nhìn theo ánh mắt của Khương Nam Thư.
Bùng nổ.
"Khương Nam Thư! Tôi đã nói với cậu rồi, cách xa "số không" mưu mô này ra! Cậu...cậu còn nhìn cậu ta."
"Không nhìn cậu ta."
"Rõ ràng tôi thấy ánh mắt hai người giao nhau, hai người có bí mật phải không?"
Nghe vậy, Khương Nam Thư mới chậm chạp phản ứng lại, hóa ra đây cũng là một màn kịch của trà xanh.
Ngay cả khi anh biết trước cốt truyện cũng không thể nhận ra ngay sự tồn tại của trà xanh.
Vậy người có tính cách hùng hổ như Kỷ Phong Miên lại càng khó nhận ra sự kì lạ trong đó.
Trong lòng anh nhanh chóng vạch ra kế hoạch.
Nếu An Khả Hạ đã âm hồn bất tán thì chi bằng mô phỏng lại mấy màn trà xanh của cậu ta, Kỷ Phong Miên chịu thiệt mấy lần là sẽ tự có sức đề kháng.
Trước mắt chính là một cơ hội lớn.
Khương Nam Thư ngước mắt nhìn, anh không nghĩ ra nên cần vẻ mặt như thế nào nên dứt khoát để mặt đơ, dù sao cũng chỉ để khiến đối phương thấy buồn nôn.
"Em đang nhớ lại dáng vẻ đẹp trai của anh lúc nãy, anh đúng là lợi hại, phẫu thuật mở hộp sọ mà hai tháng đã khỏe, chẳng giống em, bị cảm thôi cũng phải nhập viện."
Giọng điệu như khi đọc bài, Khương Nam Thư tự nghe cũng thấy buồn nôn.
Với trình độ sợ đồng tính của Kỷ Phong Miên chắc chắn sẽ phản cảm muốn ói, sau đó sẽ sinh ra ám ảnh với kiểu nói chuyện này.
"Thật...thật hả? Tôi lợi hại lắm mà, phải nói là ngày thường tôi rèn luyện rất tốt, thể chất tuyệt đỉnh mới có thể hồi phục nhanh như thế đấy."
"..." Khương Nam Thư chớp mắt đầy vẻ nghi ngờ, anh xác nhận bản thân không nhìn nhầm.
Kỷ Phong Miên hình như đang xấu hổ, vành tai đỏ ửng, mắt thì đảo qua đảo lại, nhưng lại cứng miệng, mấy lời hắn nói ra đều không có lý lẽ gì.
Anh cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai.
Kỷ Phong Miên thật sự ngu ngốc tới mức không nghe ra sự "trà xanh" trong câu nói này.
Hay...thử lại lần nữa?
Khương Nam Thư nói, "Anh ơi anh sao vậy? Khó chịu à? Sao tai anh đỏ vậy?"
Kỷ Phong Miên dường như đã phản ứng lại, hắn quay mặt đi nhìn sang hướng khác, "Đừng nói chuyện kiểu thế."
Tốt lắm.
Khương Nam Thư đạt được kết quả mong muốn thì thấy rất hài lòng.
Xem ra ngốc như Kỷ Phong Miên mà thấy nhiều cũng sẽ có đề kháng với trà nghệ.
"Thật...thật ra tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thấy hơi chóng mặt."
"Ngồi xuống đi." giọng điệu Khương Nam Thư quay về như ngày thường, không còn ý định tiếp tục.
Kỷ Phong Miên dường như càng thêm mê man, "Chỉ...vậy thôi?"
Ngay lúc này.
"Khương Nam Thư, mau tới nhận thưởng." lớp phó thể dục gọi anh.
Khương Nam Thư đứng dậy, "Ừ, tôi tới ngay."
Kỷ Phong Miên đứng dậy muốn đi theo nhưng bị Khương Nam Thư giữ lại, "Đợi ở đây đi, cậu chưa khỏi hẳn, đừng đi theo chạy qua chạy lại."
Trước giờ chưa ai nói với hắn như vậy, nhưng Kỷ Phong Miên lại ngoan ngoãn ngồi xuống, "Tôi đợi cậu đấy."
Hắn chống cằm nhìn Khương Nam Thư đi, hắn cảm thán hai tháng không gặp Khương Nam Thư vẫn khiến người khác không thể rời mắt được.
Lớp phó thể dục ngồi xuống cạnh hắn, "Phong ca, không phải cậu nói nửa tháng nữa mới về à?"
Lúc trước, vì chuyện đại hội thể thao mà lớp phó thể dục đã tìm Kỷ Phong Miên nhưng lại nhận được tin hắn đang ở nước ngoài, tạm thời chưa thể quay về.
"Ừm, Khương Nam Thư nhà tôi thu hút như vậy, tôi không mau chạy về nhỡ bị ai bắt mất thì sao?"
Kỷ Phong Miên nhìn Khương Nam Thư đi lên bục xong mới thu mắt lại.
"Phải rồi, gần đây có người nào lòng dạ khó lường tiếp cận Khương Nam Thư không?"
Không sai, lớp phó thể dục chính là tai mắt của Kỷ Phong Miên ở trong nước, hắn báo đáp bằng 1 đôi giày thể thao bản giới hạn để lớp phó thể dục giúp hắn canh chừng không để người kì lạ nào tiếp cận Khương Nam Thư.
"Không có, nãy chạy xong 5000m có mấy bạn nữ chạy tới đưa nước tôi cản lại hết rồi."
Lớp phó thể dục nói, "Sau đó An Khả Hạ lớp bên cạnh chạy tới đưa nước."
"Sao cơ!" Kỷ Phong Miên nhíu mày, "Tôi bảo sao khi nãy cậu ta chặn trước mặt Khương Nam Thư để làm gì, sao cậu lại không cảnh giác thế?"
May mà hắn quay về kịp thời, không thì người nọ đã đạt được ý đồ rồi.
"Cậu...cậu ta là con trai mà?"
"Cậu không hiểu, trên đời này còn có..." Kỷ Phong Miên nuốt lại lại từ cuối cùng, "những thằng con trai mưu mô."
"Nào, cậu nói cho tôi nghe, hôm nay rốt cuộc An Khả Hạ đã làm gì Khương Nam Thư?"
"Thì...trong lúc nghỉ ngơi bọn họ vẫn luôn nói chuyện, quan hệ có vẻ khá tốt."
Lớp phó thể dục nhớ lại, "Đúng rồi Phong ca, không phải cậu ra nước ngoài phẫu thuật sao? Nhanh vậy đã..."
"Sao cậu biết tôi ra nước ngoài phẫu thuật?" Kỷ Phong Miên không nói chuyện này cho ai biết ngoài Khương Nam Thư.
Lớp phó thể dục thấy mặt hắn chợt sầm xuống thì giật mình, vô thức lùi ra sau, "Do...do lúc nãy nghe thấy, An Khả Hạ nói chuyện này với Khương Nam Thư."
Sắc mặt Kỷ Phong Miên lạnh lẽo, chỉ là sau khi làm phẫu thuật hắn đã có thể khống chế cảm xúc, "Cậu nghe được bao nhiêu?"
Lớp phó thể dục thành thật trả lời: "Thực ra tôi cách họ hơi xa, nghe không rõ lắm.
Tôi nghe được mấy chữ "anh trai đi phẫu thuật rồi"."
Kỷ Phong Miên: "Vậy sao cậu biết anh trai mà cậu ta nói là tôi?"
Lớp phó thể dục dục: "Cả trường đều biết rồi, cậu lên diễn đàn xem là biết."
Hai tháng nay Kỷ Phong Miên không có thời gian cầm vào điện thoại.
Sau khi phẫu thuật xong hắn bị quản chặt chẽ thời gian sử dụng điện thoại, phần lớn thời gian hắn đi ngắm cảnh, nghe nhạc nhẹ để đẩy mạnh hồi phục.
Thời gian duy nhất được dùng điện thoại thì hắn đều bận video call với Khương Nam Thư, gửi báo cáo kiểm tra cho anh, làm gì có thời gian xem diễn đàn.
Kỷ Phong Miên nhìn lướt qua, hắn phát hiện trên đấy đều đang bàn luận gia thế của hắn, điều này cũng không phải trọng điểm.
Trọng điểm là An Khả Hạ, đại khái là liên quan tới việc mẹ An Khả Hạ gả vào Kỷ gia.
Tóm lại là xác nhận An Khả Hạ là em trai của Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên tắt điện thoại, hắn cười giễu cợt: "Cái gì không biết, tôi ghét nhất là người khác gọi tôi anh này anh nọ, thật buồn nôn."
"..." Lớp phó thể dục rất thức thời, không nói ra lời trong lòng.
Người vừa mới anh anh em em với Khương Nam Thư là ai đấy!
Lễ trao giải Hội thao của trường rất đơn giản, đứng trên bục rồi lãnh đạo nhà trường sẽ trao thưởng, rồi chụp ảnh là xong.
Mười phút sau, Khương Nam Thư cầm bằng khen quay về khu nghỉ ngơi của lớp.
Anh vừa về đã thấy mặt Kỷ Phong Miên vẫn đen sầm, trên người đầy vẻ cáu kỉnh và khó chịu.
Chuyện vừa nãy vẫn chưa nguôi à? Hay là Kỷ Phong Miên nhớ lại rồi thấy hắn vẫn không chịu nổi trà xanh?
Xem ra cách này có hiệu quả.
Khương Nam Thư đi tới, đang tính mở miệng thì tay anh bị nắm lấy.
"Chúng ta đi về."
"Hội thao vẫn chưa kết thúc."
Kỷ Phong Miên nhìn lớp phó thể dục, "Hết hạng mục rồi mà cũng không thể đi về?"
Lớp phó thể dục xua tay lia lịa, "Có thể có thể, muốn đi đâu thì đi, thật đấy." Vừa rồi nói xong mấy câu cậu ta hối hận không kịp, chỉ hận bản thân sao lại lắm mồm như thế.
Mấy phút qua đúng là giày vò, cậu ta cảm thấy như đang đứng cạnh núi lửa chuẩn bị phùn trào vậy.
Thậm chí cậu ta thầm đứng chắn giữa Kỷ Phong Miên và An Khả Hạ, bởi vì ánh mắt muốn chém người của hắn quả thật là không giấu nổi.
Bây giờ Khương Nam Thư có thể đưa cái núi lửa này đi thì đúng là không còn gì bằng, lời thầy giáo bảo tất cả các thành viên lớp đều phải tham gia hội thao thì nghe thôi là được rồi.
Khương Nam Thư ấy à, anh không tới mà ở nhà làm đề ba ngày thì thầy Chu cũng không nói anh nửa lời.
Người có thành tích tốt thì có đãi ngộ đặc biệt như thế đấy.
"Ừ, về thôi." Khương Nam Thư vừa dứt lời đã bị Kỷ Phong Miên kéo đi khỏi sân vận động.
Khi rời đi hai người lại có chút lúng túng.
Kỷ Phong Miên đi taxi tới đây, hai tháng hắn không ở Lễ Châu nên cũng cho tài xế nghỉ phép, hắn quay về đột ngột nên tài xế cũng chưa kịp đi làm lại.
Mà Khương Nam Thư lại đi xe đạp.
Khương Nam Thư: "Chúng ta gọi xe về đi."
Anh thấy Kỷ Phong Miên mới làm phẫu thuật nên phải cẩn thận.
Kỷ Phong Miên lại không đồng ý, "Cậu đèo tôi."
Lần đầu tiên cùng nhau về nhà, Khương Nam Thư cũng đã thử đèo Kỷ Phong Miên, nhưng vì hắn quá nặng nên anh đã thất bại.
Lần này thì thành công, một là vì anh đã đổi xe, nguyên nhân