Tôi đã đắc tội với cậu sao hả?
Cơ hội để cò kè mặc cả cũng không cho, dù sao vừa nãy Tần Lệ cũng đã dẫn đầu rất tốt.
Hoài Giảo run rẩy đứng lên, hai lỗ tai tuyết trắng không biết có phải do men say hay không mà lại đỏ bừng lên.
"Nhanh như vậy đã chọn xong rồi sao?"
Rõ ràng đây là giọng điệu trêu chọc, khiến Hoài Giảo từ đang cảm thấy xấu hổ trong người đến miễn cưỡng nặn ra một chút tinh thần không chịu thua.
"Chuyện này mà còn cần phải suy nghĩ sao?" Hoài Giảo trả lời.
Lục Văn cười đến khoa trương, còn huýt sáo với cậu.
Chung quanh mọi người đều ngồi, chỉ có Hoài Giảo đứng, không cần cúi đầu xem đều có thể cảm giác được ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người cậu, trêu đùa, bình tĩnh, xem náo nhiệt.
Hôn con gái khi chưa được sự cho phép của đối phương là chiếm tiện nghi, Hoài Giảo làm không được.
Chỉ còn lại ba tên con trai, Lục Văn không thể, Hình Việt đương nhiên cũng không thể, người trước là bởi vì Hoài Giảo không muốn, người sau là vì cậu cảm thấy Hình Việt nhất định không muốn.
Hoài Giảo không hề nheo mắt nhìn thẳng Trác Dật, bước đến chỗ hắn.
Dưới ánh đèn thậm chí có thể thấy rõ ràng biểu tình cứng đờ của đối phương, không chỉ biểu cảm mà thân thể y cũng vậy.
Ngày thường huyên thuyên nói không ngưng nghỉ, lại còn hay trêu chọc cậu, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Hoài Giảo, nhìn qua hắn như ngây dại.
Người này buổi chiều còn cùng Hoài Giảo bắt cá, trên đường vui đùa trêu ghẹo, nói năng một câu so một câu còn muốn quá đáng hơn.
Cho nên lúc này hắn lộ ra bộ dáng kinh hãi đến ngây người, Hoài Giảo cảm thấy bản thân đã tìm được lại được cảm giác không bị xem thường.
Rốt cuộc, bất kể là Lục Văn, Hình Việt hay Trác Dật thì khi đối mặt với Hoài Giảo, họ luôn tỏ ra cao ngạo và có thể bắt nạt cậu bất cứ lúc nào.
Không phải Hoài Giảo không tức giận, chỉ là tính tình cậu mềm yếu từ nhỏ cùng với không hiểu rõ thiết lập nhân vật trong trò chơi, khiến cho cậu ở một hoàn cảnh xa lạ đối mặt với thiện ý hay ác ý đều phản ứng chậm hơn bình thường.
Có điều đôi khi cậu cũng cảm thấy tủi thân, nhất là những khi khóc, Hoài Giảo sẽ nghĩ bộ mình dễ bắt nạt vậy sao?
Nhưng hiện tại thì khác, cậu đã tìm được người để khi dễ rồi.
Trác Dật ngồi cách hắn không xa, cách Hình Việt một chỗ, Hoài Giảo chậm rãi bước đi đến trước mặt hắn.
Khi trò chơi bắt đầu, ý thức dần trở nên tỉnh táo, chỉ còn một chút say khướt, dường như bị hơi nóng thiêu đốt khi cậu đến gần lò sưởi.
Khóe mắt say khướt của cậu vô cớ hiện lên vẻ xuân sắc dưới ánh lửa ấm áp, Hoài Giảo chống hai tay đỡ thảm, quỳ trước mặt Trác Dật, cúi đầu lại gần, gần đến mức có thể thấy nhìn đến trái táo đang lên xuống trên cổ của Trác Dật.
Vẻ mặt y thật quái dị, ai cũng biết không bình thường.
"Buổi chiều không phải nói muốn làm tôi sao?" Hoài Giảo nhẹ giọng nói.
Đồng tử Trác Dật trong nháy mắt giãn ra.
"Còn nói có thể tè dầm trên giường của cậu?"
Người trước mặt tựa hồ rất say, nói chuyện lông mày hơi cau lại, trên khuôn mặt xinh đẹp nhất có một tia không hiểu tự nhiên, tựa hồ chân thành biểu lộ.
Hoài Giảo nghe được tất cả, đoạn hội thoại giữa Trác Dật và Hình Việt khi cậu uống say.
Giống như có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim hỗn loạn vô lý của Trác Dật vào giờ khắc này.
Có tiếng la ó xung quanh, ai đó hét to, "Chết tiệt."
Trò chơi không nói người được chọn không thể nói, nhưng bây giờ đối mặt với Hoài Giảo, Trác Dật không thốt được lời nào, đồng tử giãn ra rồi co rút lại, tựa hồ thật sự bị lời nói của Hoài Giảo làm cho nghẹn họng.
"Xem ra chỉ là thùng rỗng kêu to." Hoài Giảo cuối cùng đưa ra kết luận.
"Cậu......"
"Không muốn nghe, hiện tại muốn hôn cậu."
Khi Hoài Giảo cắt ngang lời mình, Trác Dật đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào kỳ lạ khó giải thích được, không chỉ tim đập loạn, thị giác và linh hồn đều bị khuôn mặt ngoan ngoãn đang tiến đến trước mặt câu đi mất.
"Em muốn hôn ai cơ?" Cậu vừa mới nhích lên 2 cm, đã bị người đàn ông bên cạnh tức giận nắm lấy cổ tay.
Hình Việt tức muốn ngu người.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2.
Vườn Bách Thảo
3.
Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
4.
Bông Hồng Cuối Cùng
=====================================
Một phút trước, hắn không bao giờ nghĩ rằng Hoài Giảo thế mà lại dám làm điều này với người khác trước mặt mình.
Nhưng đổi lại nếu là trước kia, hắn thậm chí còn ước cách cậu càng xa càng tốt.
Hoài Giảo choáng váng vì bị người ta kéo cổ tay, lực của đối phương mạnh đến mức cậu không thể kiểm soát được động tác của mình, giây tiếp theo té thẳng xuống, ngồi lên trên đùi Hình Việt.
"Dù sao cũng không phải anh." Hoài Kiều đẩy vai hắn, nhíu mày.
Gân xanh trên trán Hình Việt nổi lên biểu hiện sự tức giận, hắn cười lạnh như một con chó bị chọc giận, nhe răng ra, lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy em muốn chết."
"Này, này, Hình Việt, đang chơi trò chơi thôi mà." Lục Văn không thể không xen vào, nhưng tình huống bên kia dường như không nằm trong tầm kiểm soát của y.
Hình Việt dùng sức siết chặt tay Hoài Giảo, không hề giống như lúc trưa tựa như đùa giỡn lại có vài phần uy hiếp, hiện tại Hoài Giảo thậm chí có thể cảm giác được xương cổ tay bị chèn ép đến đau nhức, tay không thể động đậy, bởi vì giãy giụa mà eo cậu còn bị đối phương siết chặt hơn.
Hình Việt không biết có uống lộn thuốc hay không, mới một ngày trước cùng người thanh niên trước mặt nói nhiều hơn một chữ đều cảm thấy bực bội, trong vòng một ngày nghiêng trời lệch đất mà thay đổi cái nết.
Chính mình không hiểu vì sao lại khi dễ người ta, lại còn không chịu được người này khóc, chịu không được khi người ta bị trêu ghẹo.
"Cậu đừng dọa em ấy, không thấy được em ấy không thoải mái sao?" Trác Dật nửa ngày mới trì độn phản ứng lại.
Đã thế còn không nhìn rõ tình hình, hắn nhăn lại mi duỗi tay kéo Hoài Giảo về - hành động không khác đổ dầu vào lửa là bao.
Vẻ mặt Hình Việt vừa hung ác nham hiểm vừa lườm Trác Dật, giọng điệu lạnh lẽo thâm trầm, "Lúc em ấy bám riết lấy tôi la li3m, cậu là cái thá gì?"
Trác Dật dừng lại, theo bản năng nhìn vào mắt Hoài Giảo.
Nhưng hành động giao tiếp qua ánh mắt dường như đã