Hoài Giảo cau mày chống đẩy, bộ dáng vừa khó chịu lại đáng thương, nhưng trên mặt cậu lại hồng hồng phấn phấn, khoảnh khắc này lại xinh đẹp cực kỳ.
Sau lại còn có chuyện khác xảy ra, quá mức hỗn loạn, đầu cậu đều váng mắt thì hoa, trò chơi rốt cuộc kết thúc như thế nào cậu cũng không biết.
Trước mắt là đèn chùm treo ở đại sảnh, cùng với đó là ánh lửa bập bùng hắt lên trần nhà.
Lửa trong lò sưởi âm tường cháy rất lớn, Hình Việt nắm tay cậu mãi cũng chịu buông ra, Hoài Giảo vừa say nên đầu óc hôn trầm, chỉ có thể ngồi quỳ dựa vào phía sau trên ghế sô pha, cố gắng tỉnh táo nhưng lại như bị ngốc.
"Cũng không biết là cậu chơi thách hay tên kia chơi thách nữa." Lục Văn âm dương quái khí nói mấy câu từ bên phía Hoài Giảo.
Hoài Giảo vừa rồi được nâng dậy, đầu vẫn còn choáng váng.
Cằm hướng lên trên, khuôn mặt bị khí nóng huân lên lại bày biện ra một loại màu sắc xinh đẹp khí nhuận.
Hoài Giảo "A" một tiếng, đầu ngón tay lạnh lẽo hướng trên môi ấn ấn.
Hôn dữ như vậy, biết bao nhiêu là hung dữ thế!
Ngón tay vừa dụng vào, Hoài Giảo đã hút khí mấy ngụm, trên mặt cậu còn mang theo một chút hơi nước chưa mất, lông mi giống bị mưa phùn làm ướt qua.
Chỉ khi nhìn về phía Hình Việt, đôi mày xinh đẹp của cậu mới chau lại, mặt mang theo vẻ tức giận.
Hình Việt mãi mới bình tâm lại được, nhưng thấy Hoài Giảo liếc mắt một cái mẹ nó tim hắn lại nổi trống lên muốn làm loạn.
Tay hắn vô thức duỗi về phía Hoài Giảo, Hình Việt cũng không ý thức được bản thân hắn muốn làm gì, chỉ là hắn không thể kiềm chế được.
Hoài Giảo vừa rồi đã vừa trải qua một trận, tự nhiên sẽ không để bị tóm nữa.
Cậu cho rằng Hình Việt còn muốn hôn hôn, nên cậu đẩy tay nam nhân ra, giận dữ nói: "Không được hôn."
Hình Việt sửng sốt, người trước mắt nhăn lại đôi mi làm hắn theo bản năng ngừng động tác.
Tầm mắt của hắn còn dừng lại trên môi của Hoài Giảo.
Vừa rồi lúc hắn hôn lên, rõ ràng trong đầu chỉ muốn trút giận.
Nhưng sau khi hôn được rồi, đừng nói đến chuyện tức giận hay không, đầu óc Hình Việt đã không thuộc về chính mình.
"Ai mà thèm hôn em."
Tầm mắt mấy người bên cạnh trở nên kỳ quặc, làm Hình Việt hậu tri hậu giác cảm giác được xấu hổ, khuôn mặt trời sinh âm trầm lạnh lẽo trở nên tức giận.
Lúc nói lời này hắn cũng không thèm nhớ lại vừa nãy là ai hôn người kia đến mức thần hồn điên đảo.
Trác Dật không nhịn được cười lạnh.
"Tiếp tục?" Bầu không khí yên tĩnh bị phá tan, Tần Lệ không xác định hỏi.
"Tiếp tục, tiếp tục."
Xoay thêm vài lần, cái chai quay tròn vài vòng, lăn tới chân bàn dưới tấm thảm, bị kẹt lại ở nơi nhỏ hẹp.
Nhưng nó vẫn hoàn thành sứ mệnh của mình.
Lại một lần cái chai chỉa thẳng vào phía Hoài Giảo.
Vốn dĩ bầu không khí có chút khó xử, bởi vì biểu tình kinh ngạc của Hoài Giảo, bầu không khí trở nên buồn cười lên một chút, Hoài Giảo vốn dĩ dựa vào sô pha đều sắp ngủ đi qua, bị bình rượu vang đỏ trước mặt làm cho tỉnh cả ngủ.
"Ha ha." Lục Văn nhịn không được muốn cười.
"Cậu xui thật đấy!"
Hoài Giảo mím môi, nghĩ thầm, đúng là xui xẻo thật, vẫn luôn xui xẻo.
"Thật hay thách?"
Lần này thật sự không cần suy nghĩ, Hoài Giảo rũ mắt nhìn mấy đạo cụ trò chơi trước mặt, bảo: "Nói thật."
Bọn họ trò chơi giống như không quy tắc gì, chỉ cần muốn hỏi, ai cũng có thể hỏi.
Lần này hỏi vấn đề của Hoài Giảo, không phải Lục Văn hay Tần Lệ, mà là người từ trò mạo hiểm lúc trước, vẫn luôn an tĩnh một lúc lâu, Trác Dật.
"Cho tới bây giờ, không tính trước kia, những người đang ở đây......"
"Có người cậu thích sao?"
Trác Dật hỏi vấn đề rất quái lạ, Hoài Giảo giương mắt nhìn hắn, thậm chí còn muốn cho rằng hắn đã nhìn ra cái gì.
Mới trước mắt thôi, không tính ý tứ trước kia nếu Hoài Giảo không hiểu sai thì ý hắn nói chính là chỉ từ lần khởi hành chuyến du lịch này, đến sau khi Hoài Giảo tham gia trò chơi.
Bên phía mấy người khác đều nhìn lại đây, Hình Việt nghiêng đầu cũng thấy được.
Hoài Giảo rũ đầu, do dự lại do dự, cậu cũng không biết là nên tuân theo thiết lập của nguyên chủ, vẫn là thuận theo bản năng trả lời vấn đề này.
Rốt cuộc đáp án khác nhau, tuân theo thiết lập là thích Hình Việt, hay thuận theo ý mình, cái nào cậu cũng không thích.
Thử thách nói thật có thể nói dối không nhỉ?
【8701......】 Hoài Giảo trộm xin hệ thống giúp một phen.
8701 lãnh đạm đáp: 【 tùy tiện, đều có thể.
】
Sau đó Hoài Giảo nói ——
"Không có."
Lục Văn cười một tiếng.
"Được rồi, đều uống say thành như vậy, cũng nên tàn cuộc thôi." Mấy người vừa nãy còn hưng phấn bừng bừng đòi chơi thêm mấy vòng sau khi trải qua mấy lần trò chơi, lại còn say, hậu tri hậu giác mà cảm thấy chút mệt mỏi.
Lâm Chi Chi đứng lên trước, cô dường như đã sớm muốn về phòng ngủ.
"Ừ ừ, tôi cùng Chi Chi trước lên phòng nha, ngủ ngon ngủ ngon." Tần Lệ vài bước đuổi kịp cô.
Hình Việt có lẽ cảm thấy mặt mũi đều bị ném đi, vừa nghe tàn cuộc đã lủi mất.
Hoài Giảo đầu còn vựng vựng, cọ tới cọ lui rớt lại sau cùng.
Say rượu hơn nữa còn thiếu oxi, ý thức cậu vào giờ này khắc này thật sự thuộc về mình, bên cạnh có người khi nào cũng không hề biết.
Trác Dật vô thanh vô tức theo Hoài Giảo một đường, sắp đến trước cửa phòng ngủ của cậu mới đột nhiên duỗi tay ngăn cản người đang muốn vào cửa.
Hoài Giảo gian nan điều chỉnh tầm mắt, trước mặt hiện ra một đôi tay chống cửa, cậu chớp chớp mắt, lại theo cánh tay nhìn lên chủ nhân của nó.
Hoài Giảo: "?"
Bọn họ dừng lại sau cùng nhóm người, Trác Dật còn cố ý đi chậm.
Cho nên khi Hoài Giảo bị Trác Dật chắn ở cửa, những người khác đều đã trở về phòng.
Trác Dật mặt bị một nửa bị bóng đêm che khuất, Hoài Giảo thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể từ môi mỏng đang mím chặt của đối phương để đoán, hắn không cao hứng cho lắm.
Đâu chỉ mỗi khó chịu, Trác Dật quả thực muốn điên rồi.
"Em cố ý nhỉ." Hắn cắn răng nói.
Hoài Giảo mờ mịt ngẩng đầu "?"
"Lúc chơi thử thách, cậu cố ý nói mấy lời kia, khiến tôi như một thằng ngu, chỉ có thể ngốc nhìn cậu nửa ngày."
"......"
Hoài Giảo thong thả mà nghĩ nghĩ, lại chậm rì rì mà trả lời: "Không phải cậu mới là người nói trước sao, ở bên ngoài biệt thự chính cậu nói......"
"Cậu còn nói nữa tôi không khách khí đâu đấy!!" Trác Dật mặt đỏ tai hồng mà ngắt lời Hoài Giảo.
Nhìn đôi mắt phượng xếch lên mang vẻ phong lưu giờ đây lại nhiễm biểu tình xấu hổ, trông có chút buồn cười.
Hoài Giảo bị doạ giật mình vì tiếng quát của hắn.
"Còn nói nữa thì tôi không khách khí đâu..." Trác Dật lại lặp lại câu nói kia như đe doạ.
Hắn nói xong giống như nhớ tới cái gì, lại mở miệng khi trong giọng nói là ngăn không được ghen tuông, hắn nói: "Bị Hình Việt hôn lâu như vậy, chắc là cậu thích lắm đi."
Hoài Giảo hết nói nổi rồi, nghĩ thầm, nhìn sao mà thấy cậu vui vẻ vậy?
"Cậu trước kia liền thích chết hắn, tay cũng chưa nắm mà đã đối với hắn khăng khăng một mực." Trác Dật thật ra trước kia cũng không thèm chú ý hai người bọn họ, chỉ là một vòng tròn khó tránh khỏi có nghe phong phanh chút tin tức bát quái.
"Hắn vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu, có phải hay không?" Trác Dật mồm năm miệng mười nói.
Hoài Giảo bị nói đến tỉnh cả rượu: "????"
"Đúng là vậy rồi, tôi đều thấy được, bộ dạng các cậu đối diện nhau......"
Hoài Giảo: "...............???"
"Cậu thật dễ bắt nạt, cũng sẽ không phản kháng, thằng đó muốn khi dễ cậu thì khi dễ, muốn hôn thì hôn."
Trác Dật nói không ngừng, hắn vừa rồi ở cách hai người gần nhất nên thấy rất rõ, trong lòng vừa tức tối lại còn đố kỵ, ấy thế mà lại không dời mắt được.
"Em cố ý." Hắn đột nhiên lại nhảy về đề tài ban đầu
"Cố ý nói những lời đó làm tôi ngây dại như thằng khờ."
Trác Dật dường như rất để tâm việc hắn trở nên ngu ngốc lúc chơi trò chơi.
Tay hắn vòng qua sườn mặt của cậu, chống ở cánh cửa sau lưng, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoài Giảo, gằn giọng nói: "Em còn dùng đôi mắt to như vậy nhìn tôi, đã vậy còn đỏ mặt, xinh đẹp muốn chết......"
"Như câu mất linh hồn tôi vậy."
Lời nói không đầu không đuôi lại như lên án làm Hoài Giảo nghe xong mà choáng váng, cậu dựa lưng vào ván cửa, dưới tầm mắt thiêu đốt của đối phương muốn tránh né nhưng lại không thể phản kháng, cuối cùng chỉ có thể thoáng gật đầu, hàng lông mi cũng rũ xuống, nói: "Không phải cố ý, tôi không có ý nghĩ đó mà."
"Ai cho mấy người cứ khi dễ......" Chưa xong nói