Edit: Cresent Munn
Trước đây Hình Việt luôn lên mặt, nói những lời cay nghiệt với Hoài Giảo, cho dù đang chiếm tiện nghi của cậu, y vẫn giả vờ xa cách, làm giá và giả vờ lãnh đạm với cậu.
Anh sẽ sa vào hôn Hoài Giảo một cách say đắm và ôm hôn Hoài Giảo một cách không kiểm soát, nhưng hắn sẽ không bao giờ thể hiện tình yêu của mình một cách công khai và tr@n trụi như hiện tại trước mặt Hoài Giảo.
Tủ quần áo chật hẹp, chứa đầy quần áo, thật sự rất khó chứa được hai người đàn ông, Hình Việt không những bám lấy Hoài Giảo mà còn bày ra cho Hoài Giảo một tư thế không đứng đắn.
Người đàn ông chỉ thay áo, nhưng khi tìm đến, dây kéo vẫn chưa đóng, lúc này hắn đang ôm cổ chân Hoài Giảo, xoa xoa chân cậu, vòng eo rắn chắc của hắn cũng cọ vào bắp chân cậu.
Lòng bàn chân Hoài Giảo bị cọ xát nóng đến lông mi run lên, giữa hơi thở gấp gáp của đối phương, dường như không chịu nổi nữa, cậu đột nhiên đá hắn một cước.
Hình Việt lập tức khịt mũi.
Giọng nói trầm và nghèn nghẹn, phần cuối hơi run, nghe rất kỳ lạ.
Hoài Giảo đương nhiên không dám đá mạnh hắn, nói là đá, nhưng thực ra cũng không khác gì giẫm đạp, nghe Hình Việt khịt mũi, cậu còn tưởng rằng mình đang đá vào chỗ đau của hắn. Cậu chợt rụt chân lại, muốn đẩy cửa tủ chạy ra ngoài.
Cánh cửa tủ bên cạnh bị đẩy ra một khe lớn, Hoài Giảo chưa kịp thò đầu ra ngoài, Hình Việt đã véo bắp chân cậu, kéo cậu về phía sau.
"Sao em luôn muốn chạy trốn? Không phải em thích trốn trong tủ quần áo của tôi à?" Giọng nói của Hình Việt cũng rất kỳ quái, anh bóp chặt bắp chân Hoài Giảo, nhưng cũng không dùng nhiều sức, chỉ đẩy cậu ngã xuống đống quần áo, rồi tiến lại gần và nói.
"Vừa rồi lúc thay quần áo tôi ngửi thấy mùi của em."
"Lúc Trác Dật giấu em vào, hắn không nói với em rằng em rất thơm sao?" Hình Việt nói có chút tục tĩu, lời nói nghe có vẻ không nghiêm túc, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, tựa hồ không có ý tứ gì sâu xa.
Có vẻ như hắn chỉ đang tường thuật lại vấn đề một cách hết sức nghiêm túc.
"Anh..." Hoài Giảo cau mày muốn phản bác hắn, chỉ có mũi chó mới thính như vậy. Nhưng khi lời nói ra đến môi, cậu lại kìm nén.
Cậu quay mặt đi và ngửi thấy một mùi hương khác khi Hình Việt đến rất gần.
Đó là một mùi thoang thoảng khác hơi khác với mùi máu tràn ngập căn phòng chật chội.
Hòa lẫn với mùi thuốc súng thoang thoảng trên người Hình Việt sau khi súng nổ ra, Hoài Giảo không khỏi hếch mũi lên ngửi, vô thức nói: "Nhưng cậu có mùi rất kỳ quái."
Vẻ mặt lạnh lùng vốn cố ý duy trì của Hình Việt đột nhiên dừng lại khi Hoài Giảo nói xong.
Hắn im lặng hai giây rồi nói: "Em đang giả ngốc à?"
Hoài Giảo: "?" Cậu ngước mắt nhìn về khuôn mặt Hình Việt đang ẩn trong bóng tối, ngơ ngác nói: "Là ý gì?" Cái gì cũng đều không hiểu, bộ dáng ngốc nghếch, giống những gì người khác nói chỉ được cái mặt còn lại trí thông minh không biết đi đâu.
Hình Việt: "..."
Hắn mím môi thầm thì trong đầu, lần sau anh làm vậy với mặt em, anh mong em có thể giữ được biểu cảm này.
Hình Việt đang suy nghĩ cái gì không biết xấu hổ, nhưng trên mặt hắn lại không hề biểu hiện ra, chỉ dùng ngữ khí có chút quái dị trả lời: "Không thú vị."
(Cho mọi người hiểu thì đó là mùi cái @y sau khi súng đã khai nòng á.)
Hoài Giảo bối rối đến mức Hình Việt nói vài câu đánh lạc hướng sự chú ý của cậu, khi người đàn ông trước mặt buông cậu ra, cửa tủ mở ra, cậu bị không khí lạnh lẽo trong phòng làm cho giật mình. Cậu chợt nhớ đến nửa ngày không thấy âm thanh của Trác Dật.
"Trác, Trác Dật đâu?"
Nghĩ đến Trác Dật, tự nhiên cậu không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh của mình lúc này, Hoài Giảo sợ Hình Việt, nhưng cậu lại cảm thấy Hình Việt sẽ không xử mình, cho nên cậu dám đối mặt với hắn hỏi vấn đề này.
"Chết rồi." Hình Việt sắc mặt trầm xuống, xấu xa nói: "Tôi bắn xuyên đầu hắn, não hắn vỡ vụn văng đầy đất."
Hoài Giảo lập tức tái mặt.
Hình Việt nhìn cậu, ác ý vốn đã kiềm chế của hắn quả thực không cách nào khống chế được, hắn đưa tay kéo Hoài Giảo vẫn đang ngồi trong tủ bế lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu: "Hắn chết rồi có buồn không?"
Hình Việt khó có thể kiềm chế được sự nóng nảy của mình, cao giọng giận dữ nói: "Em thật đúng là trở mặt không nhận người."
"Trước kia không phải vẫn yêu Thẩm Thừa Ngộ muốn sống muốn chết sao? Bây giờ ý em là sao, biết bọn họ đều không sạch sẽ, em còn mẹ nó thấy một thằng yêu một thằng, em không để ý đến tôi sao, bộ tôi kém cỏi lắm sao, tôi mẹ nó kém bọn họ ở chỗ nào?"
Điều Hình Việt thực sự muốn nói là, không phải trước đây em yêu tôi nhiều đến mức muốn sống muốn chết sao, nhưng vì lòng tự tôn kỳ lạ nào đó, những lời đến mồm lại thay đổi.
Hoài Giảo chỉ cảm thấy sợ hãi vì cái chết bất ngờ của NPC duy nhất mình tin tưởng, giây tiếp theo, cậu còn bị Hình Việt mắng những lời khó hiểu, cậu định hỏi Hình cái gì mà gặp một người yêu một người, nhưng đến gần cuối phó bản, áp lực thời gian khiến đầu óc Hoài Giảo lúc này không ngờ lại sáng suốt.
Cậu chú ý tới một từ khóa lướt qua trong miệng Hình Việt, đột nhiên hỏi: "Không sạch sẽ nghĩa là sao?"
Hình Việt hừ lạnh một tiếng.
Hắn rõ ràng không hài lòng với phản ứng của Hoài Giảo, nhưng hắn không thể làm ngơ ánh mắt khẩn cấp có phần cầu cứu của cậu.
Hình Việt sắc mặt lạnh lùng, làm bộ làm tịch hai giây, sau đó nhanh chóng trả lời: "Bọn họ đều liên quan đến chuyện của Thẩm Thừa Ngộ."
Hoài Kiều mở to hai mắt, theo bản năng nói: "Nhưng Trác Dật nói không liên quan đến cậu ấy."
"Kẻ sát nhân lên kế hoạch rõ ràng là Lục Văn."
Hình Việt mím môi mỏng, vô cảm cúi đầu xuống, không trả lời ngay.
Hoài Giảo cau mày nhìn Hình Việt, giọng điệu không chắc chắn: "Cậu ấy trước mặt tôi thề độc, nói sẽ không lừa dối tôi..."
"Hơn nữa, hơn nữa..." Hoài Giảo đột nhiên ngậm miệng lại.
Lời còn chưa dứt, cậu đã bị cắt ngang bởi tiếng bước chân kỳ lạ từ ngoài cửa. Thật kỳ lạ vì khi Hoài Giảo nghĩ đến, biệt thự ngoài ba người bọn họ, không còn ai. Chân của Lục Văn bị thương, không thể leo lên tầng hai, Trác Dật lại chết, chỉ còn Hình Việt, người duy nhất còn nguyên vẹn tay chân, đứng đối mặt trước mặt cậu.
"Đúng là hắn không nói dối em." HìnhViệt tựa hồ không nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, hoặc có lẽ y không quan tâm, chỉ cụp mắt xuống, nhìn Hoài Giảo nói xong.
"Hắn