028: (KẾT CỤC)
Hoài Giảo còn ngây thơ tưởng rằng họ là đồng đội chung chiến tuyến!
Cho dù không phải, xét theo những gì Hình Việt vừa nói, Trác Dật và Hình Việt ít nhất đã đạt được thỏa thuận nào đó.
Nếu không sao giải thích được việc Trác Dật vẫn bình an vô sự khi gặp Hình Việt mang súng chứ?
Khi Trác Dật đến gần, Hoài Giảo có chút khó chịu bước sang một bên.
Edit: Munn (đọc ở web reup là ủng hộ ăn cứp)
Cậu còn không biết đối phương đang ở phe nào chứ đừng nói đến biểu cảm và suy nghĩ của Trác Dật, cậu chỉ là theo bản năng sợ hãi loại người này, y mới vừa hành động như một kẻ ngốc, vừa vẫy đuôi vừa âu yếm bạn.
Nhưng quay mặt đi y đã phản bội đồng đội, nếu còn giúp y thì bị bán cũng không hay biết, có khi còn giúp đối phương đếm tiền.
Uổng công Hoài Giảo đã coi hắn là đồng đội đáng tin cậy duy nhất, vậy mà hắn còn không đáng tin cậy như chú thợ săn!
Hai người trước mặt tự hiểu sự lùi bước của cậu là do ác cảm với Trác Dật, Trác Nghị thấy vậy thì dừng lại cách Hoài Giảo một đoạn, dùng giọng điệu kiềm chế nói: "Cái khác đều đúng, chỉ có một điều thì không."
"Khi tôi để Lục Văn thả em đi, tôi thực sự muốn em trốn thoát."
"Cho dù không tìm được nhà gỗ, chỉ cần em có thể an toàn là được."
Hoài Giảo không biết có nên tin hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không đến lượt cậu cân nhắc có nên tin hay không.
Trời đã tối từ lâu, cho dù không nhìn thấy thời gian cụ thể, nhưng theo ước tính của Hoài Giảo thì trận đấu cũng chỉ còn một hoặc hai giờ nữa là kết thúc.
Cậu không cần thiết phải tiếp tục có mối quan hệ vướng mắc với NPC trong giây phút cuối cùng này.
"Ừm."
Hoài Kiều chỉ nhẹ nhàng đáp lại, với thái độ mơ hồ và thờ ơ, nhưng Hình Việt tốn công bôi đen Trác Dật nửa ngày lại cảm thấy có chút không vui.
"Sao em dễ dụ thế? Nó nói gì em cũng tin?" Đường nét trên lông mày anh hơi cau lại "Hắn vừa trao đổi thông tin của Lục Văn với anh, sẵn tiện hắn cũng nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em ở chân núi, bằng không sao anh có thể biết rõ như vậy?"
"Chết tiệt, mày nói xong chưa?" Trác Dật, người vừa mới xuất hiện đã cố gắng bình tĩnh, không khỏi thay đổi sắc mặt trước sự khiêu khích liên tục của Hình Việt.
Khi ánh mắt của Hình Việt rơi vào Hoài Giảo và sự chú ý của y bị phân tán, Trác Dật đột nhiên giơ tay lên và đánh vào sau đầu Hình Việt rất nhanh——
Con dao ngắn trong tay hắn được tìm thấy ở một góc khuất của ghế sofa ở tầng một, tình cờ lại là con dao săn lưỡi rộng mà Hình Việt đã sử dụng trước đó rồi vứt sang một bên.
Trác Dật ra tay rất nhanh, nhanh đến mức ngay cả Hoài Giảo nhìn thẳng cũng không kịp phản ứng.
Khoảnh khắc lưỡi kiếm phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo chạm vào sau đầu Hình Việt, cậu không thể tự chủ nhắm mắt lại.
Sau hai giây nhịp tim đập nhanh, bên tai im lặng.
Không có những âm thanh khủng khiếp như xương gãy hay xuyên thịt, Hoài Giảo nhắm chặt mắt lại, mí mắt liên tục run rẩy, hồi lâu sau, cuối cùng cậu không nhịn được mở mắt ra nhìn sang.
Khẩu súng ngắn hai nòng bọc da nâu đen chĩa thẳng vào trán người đứng sau.
Con dao của Trác Dật chỉ cách sau đầu Hình Việt nửa tấc, nhưng lúc này, hắn cảm giác như bị cổ họng bóp nghẹt, không thể tiến lên hay lùi lại.
Hình Việt cũng không quay đầu nhìn hắn, chỉ nhìn Hoài Giảo, lạnh lùng nói: "Tao sẽ không mắc phải một chiêu hai lần."
Khẩu súng ngắn hai nòng kiểu cổ có độ giật mạnh và sát thương cực cao, chỉ một phát bắn ở cự ly gần thậm chí có thể làm vỡ hộp sọ của một con gấu nâu.
Cho nên hiện tại dù chỉ vỗ nhẹ vào trán Trác Dật, y cũng không dám cử động chút nào.
Khi Hình Việt quay lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, hắn buông tay ra như đầu hàng, con dao trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Hình Việt không chút quan tâm mở hộp súng ngắn trước mặt Trác Nghị, tháo vỏ và nạp đạn.
"Mày muốn chết như thế nào?"
Anh ta chậm rãi rút chốt, nạp đạn rồi hỏi Trác Dật.
...
Trong đại sảnh sau tiếng súng trước đó không có động tĩnh gì, so với Trác Dật, sự sống chết của Lục Văn bây giờ không xác định được.
Hoài Giảo vẫn đang suy nghĩ lung tung trên đường đi lên tầng ba.
Trác Dật ôm cánh tay ở bên cạnh, máu tươi từ giữa các ngón tay chảy ra, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, máu đông đặc ở nơi bị đánh cũng bị mồ hôi tiêu tán.
Không phải Hoài Giảo không muốn hỏi han hắn, chỉ là lúc này cậu còn không thể tự bảo vệ mình.
Hình Việt nắm chặt cổ tay cậu, người đàn ông đi những bước dài, cậu luôn phải chú ý xem mình có thể theo kịp hắn hay không.
Cánh cửa gỗ màu đỏ gạch quen thuộc xuất hiện trước mặt ba người.
Khi cậu đến đây vào đêm hôm trước, còn năm người đứng xung quanh cậu.
Tần Lệ cùng Trác Dật đùa giỡn nói: "Sợ cái gì." Nhưng hiện tại, trong đoàn đã có mấy người hoặc là chết hoặc là nửa sống nửa chết.
Hoài Giảo là người duy nhất còn nguyên vẹn, dưới sự lãnh đạo của Hình Việt, một lần nữa quay trở lại căn gác nơi vụ án mạng bắt đầu.
"Đẩy cửa." Hình Việt tựa hồ rất kiên quyết để Hoài Giảo mở cửa.
Đêm đầu tiên cũng vậy, và bây giờ cũng vậy.
Hoài Giảo bị anh đỡ lấy, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể cảm nhận được đường cong run rẩy của cổ tay mình, "Không mở...!tôi sợ." Nếu như trước đây cậu sẽ không dám từ chối Hình Việt.
Bây giờ thì khác, Hoài Giảo không chỉ dám từ chối Hình Việt mà còn dám trốn ở phía sau hắn, vốn dĩ cậu đã nhỏ hơn Hình Việt rất nhiều, nên bây giờ cậu nấp như thế giống như tàng hình sau lưng hắn luôn rồi.
(Được anh ta chiều dăm ba bữa nên giờ bé nó đâu có thèm nghe lời nữa =))
"..."
Hình Việt thật sự chỉ để cậu tùy ý mở cửa, hắn không ngờ người này có lá gan bé đến như vậy.
Lời đe dọa trên môi anh biến thành câu nói khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đáng thương của đối phương dưới ánh đèn vàng yếu ớt: "Vậy thì mở đèn lên."
"Được, được." Hoài Giảo vội vàng cầm lấy chiếc đèn Hình Việt đưa cho hắn.
Nhìn đối phương háo hức, hắn đẩy cánh cửa gỗ cháy đen trước mặt ra.
Cái mùi lạnh lẽo và thối rữa giống hệt như mùi Hoài Giảo ngửi thấy vào đêm đầu tiên.
Ánh đèn chỉ chiếu nhẹ trước cửa, cách đó không xa một thi thể đột nhiên lộ ra.
Hoài Giảo sợ đến mức ngừng thở, ánh đèn pin chợt lóe lên, sau đó ánh sáng lóe lên, xung quanh chợt tối sầm lại.
"Hình Việt..." Nếu không phải cậu vẫn nắm chặt mép áo của người trước mặt, Hoài Giảo gần như tưởng rằng ở đây chỉ có mình cậu.
"Sao em nhát gan như vậy? Không ai dọa em đâu." Hình Việt nắm tay Hoài Giảo, kéo cậu đến trước mặt để bảo vệ cậu, anh ôm Hoài Giảo trước ngực, ngửi được mùi của mình trên cổ cậu, tim đập vài nhịp.
Nhanh hơn gấp nhiều lần, mới vừa nãy chính anh vừa bị Hoài Giảo dẫm ướt quần trong tủ, lúc này đang ôm chặt người ta, nhưng vẫn phải ép mình bình tĩnh, trên miệng còn giả vờ ghét bỏ người ta nhát gan.
Trác Dật im lặng hồi lâu, trong lúc chung quanh tối tăm không nhìn thấy gì hắn khàn giọng nói: "Rồi dẫn tụi tao tới đây là có ý gì?"
"Cho mày gặp người quen cũ." Hình Việt thản nhiên nói.
...
Hoài Giảo hầu như vẫn luôn nhắm mắt rúc trong vòng tay Hình Việt.
Người quen cũ mà Hình Việt nhắc tới nhất định là Thẩm Thừa Ngộ, trước đó y đã nói Thẩm Thừa Ngộ có thể ra ngoài vào một thời điểm nhất định.
Hoài Giảo đè nén sợ hãi, ép mình bình tĩnh lại, phân tích tình huống.
Hai lần đầu tiên hắn cảm giác được sự hiện diện của Thẩm Thừa Ngộ hầu như đều là vào nửa đêm, ván cuối cùng của đêm đầu tiên có lẽ là từ 11 giờ 30 đến 12 giờ, sau đó là vào nửa đêm sau.
Thời điểm cụ thể mà Hình Việt nhắc đến, Hoài Giảo đoán, là gần nửa đêm trong hầu hết các tiểu thuyết kinh dị, khi ác linh dữ dội nhất và ma quỷ hoành hành.
Thời gian làm thông qua cửa ba ngày đối với Hoài Giảo sẽ kết thúc vào 9h30 tối nay.
Điều này chứng tỏ cậu sẽ không đụng độ với Thẩm Thừa Ngộ.
Đánh giá tình huống hiện tại, xem ra Hình Việt sẽ không làm cậu bị thương chút nào, Trác Dật cũng không có năng lực phản kháng.
Vì vậy, trong trường hợp này, cậu đã đi được hơn nửa chặng đường rồi.
Miễn là không có tai nạn nào khác xảy ra vào thời điểm cuối cùng này.
Thời gian từng phút trôi qua, xung quanh vô cùng yên tĩnh, khép kín trong không gian gác mái.
Hoài Giảo cúi đầu ôm Hình Việt một lúc, không muốn nói chuyện.
Nhưng không biết vì