Trần Phong xuất hiện bất ngờ, nhưng lại chẳng gây ra dị tượng gì nên chẳng ai nhận ra sự có mặt của cậu.
Quan sát tổng bộ Dược bang một chút, cậu rời đi, trực tiếp hướng tới thư phòng của ngoại tông chủ.
Gõ cửa ba lần, cậu lui ra vài bước rồi đứng đợi, tuy nhiên một lúc lâu sau vẫn không có phản hồi gì, cậu mỉm cười rồi rồi đi.
Không như rừng rậm rộng lớn nhưng đầy căng thẳng của nội tông, khu vực ngoại tông với khu quần thể kiến trúc trải dài tràn ngập bầu không khí năng động của các pháp sư trẻ tuổi.
Cậu băng qua họ hết sức tự nhiên, không để lộ ra chút nào thân phận cùng thực lực của mình.
Mà đối với những sư đệ ấy, người trước mặt tuy lạ lẫm nhưng cũng không quá thu hút, rất nhanh liền bỏ qua.
Bước đến Băng Phong Bão giới, thanh niên cao lớn đem trí nhớ của mình lục lọi lại một chút.
Tu vi của cậu hiện tại cho phép cậu vượt qua các mê cung ở nơi đây mà không nhận bất cứ một tổn hại nào, bất quá cậu không muốn mất công đi giải lại từ đầu cả mười cái làm gì.
Ba canh giờ di chuyển liên tục, cuối cùng Trần Phong cũng về được trung tâm tầng thượng của thế giới hàn băng này.
Tuy nói là cậu vẫn nhớ về đường đi nước bước ở nơi đây nhưng đã vài năm trôi qua, hiển nhiên là không thể nào lưu loát được, vẫn bị mắc không ít chỗ, khiến cho thời gian kéo dài ra.
Cửa băng bí mật chầm chậm nâng lên, cậu khoan thai bước vào căn phòng bên trong.
Đầu cúi xuống, cậu chắp tay rồi nói:
– Bái kiến ngoại tông chủ!
Đường Hồng Thiên mỉm cười nhìn thanh niên cao lớn.
Gia đình ông hiển nhiên biết việc cậu xuất hiện ở Băng Phong Bão giới từ đầu, nhưng cũng muốn xem xem khả năng suy luận của cậu theo thời gian thì trở nên thế nào.
Bước lại gần cậu hơn, ông gật đầu:
– Miễn lễ! Quả nhiên là đệ nhất tinh anh bảng xếp hạng ngày nào, vẫn còn sắc bén lắm!
– Tạ tông chủ! Ngài quá lời rồi, chỉ là may mắn mà thôi!
Trần Phong cười nói.
Hai người bước vào sâu trong gian phòng bí mật, quan sát thân ảnh nữ nhi đang ngồi tại khu vực trung tâm.
Đường Hồng Thiên liếc mắt nhìn cậu:
– Hôm qua Linh Nhi về đây từ sớm, nghe hai vị tiền bối từ Tàng thư các nói cậu có thể sẽ mất một thời gian nên đã quyết định đột phá Pháp Vương cảnh thay vì ngồi đợi.
Không ngờ tới cậu lại xong việc nhanh đến như vậy.
– Quả thực là có chút thuận lợi ngoài ý muốn!
Thanh niên cao lớn cười cười.
Cậu nhìn mẫu thân Linh Nhi tại bức tường băng, chậm rãi hỏi phụ thân nàng:
– Thưa tông chủ… Lúc này thì Băng Thiên Hỏa Thánh tiền bối có thể nói chuyện cùng chúng ta không?
– Được, đây là thế giới do nàng tạo ra, việc hỗ trợ cho Linh Nhi không quá khó khăn như ở bất kỳ đâu khác.
Nếu không phải vận pháp lực để làm gì thì không thành vấn đề.
– Nếu vậy, con muốn cùng hai người bàn bạc một chút… chuyện quan trọng.
Trần Phong nói, giọng trở nên nghiêm túc hơn.
Đường Hồng Thiên gật đầu, cùng cậu bước tới trước thê tử.
Cả hai cùng ngồi xếp bằng, tay khẽ chạm lên bức tường băng đá, tức thì ý thức hai người xuất ra, di chuyển đến thế giới ý thức mà Băng Thiên Hỏa Thánh tạo thành.
– Lâu rồi không gặp, truyền nhân Phong Thần!
Mẫu thân Linh Nhi cười nói.
Thanh niên cũng cười cười:
– Tiền bối quá lời rồi, con vẫn còn xa xa mới có thể nhận danh xưng ấy!
– Vẫn còn gọi ta là tiền bối nữa sao?
Tĩnh Di nhướn mày, hỏi.
Trần Phong hơi giật mình, gãi đầu đáp:
– Bọn con… vẫn đang giữ mối quan hệ lành mạnh.
– Thế cơ à?
– Vâng…
Thanh niên đỏ mặt, có chút ấp úng.
Cậu vẫn là nói sự thật, mỗi tội với chuyện này thì quả thực có chút xấu hổ.
Phụ mẫu Linh Nhi bật cười với phản ứng của cậu nhưng rất nhanh lấy lại vẻ nghiêm túc.
Ngoại tông chủ đằng hắng:
– Được rồi! Cậu nói muốn bàn chuyện quan trọng?
– Vâng!
Trần Phong gật đầu, đem tình hình của nội tông kể lại một lượt cho hai người.
Tuy nói thực lực họ mạnh mẽ nhưng những vấn đề ở đó lại không thể nào nắm bắt được.
Trước tiên cậu muốn họ có thể hiểu được mối nguy mà tất cả đang phải đối mặt hiện tại.
Băng Thiên Hỏa Thánh nhíu mày trước những thông tin cậu kể.
Bà đương nhiên lo lắng về những tình hình đang diễn ra tại nội tông.
Nhưng thứ bà hơi ngạc nhiên là cậu vẫn chưa kể cho phu quân lẫn con gái bà những sức mạnh cậu có, những trách nhiệm cậu gánh vác trên vai.
Đợi cậu kể hết câu chuyện, Tĩnh Di khẽ dò xét cơ thể cậu một chút rồi lập tức nhíu mày:
– Kinh mạch con có vấn đề?
Thanh niên cao lớn nhìn bà, gật đầu.
Hiển nhiên bằng nhãn lực của một Pháp Thánh, thương thế của cậu hoàn toàn có thể nhận thấy được.
Đường Hồng Thiên lắng nghe từ đầu, dễ dàng nhận ra thương thế của cậu là do Dị Tộc mà thành.
Ông hỏi, giọng lo lắng:
– Có thể chữa được không?
– Pháp quyết con tu luyện có chút đặc thù, vì vậy mà muốn hồi phục không phải là không thể, tuy nhiên cần có hai việc phải làm.
Thứ nhất chính là để hàn khí dung nhập cơ thể với cường độ không tưởng; mà cái thứ hai thì ngược lại với nó, chịu áp lực khổng lồ từ nhiệt lượng chung quanh.
Đồng thời với hai quá trình này cần phải sử dụng linh thảo hoặc đan dược phù hợp hỗ trợ.
Cả hai loại thảo dược cần thiết con đã thu thập được nhưng cách luyện chế nó, cũng như địa điểm hấp thu hàn khí và nhiệt khí thì vẫn còn chưa quyết được.
Trần Phong trả lời.
Cậu hiểu vấn đề của mình, nhưng kinh nghiệm về thế giới chung quanh thì lại không nhiều, vì vậy hi vọng cha mẹ Linh Nhi có thể hỗ trợ cậu về phương diện này.
Ngoại tông chủ nghe xong thì nhíu mày, có chút thắc mắc:
– Mức độ cường hãn của Phần Thiên Viêm giới và Băng Phong Bão giới hẳn là không đủ.
Khu vực chung quanh Thiên Huyền tông thì không có bất cứ địa điểm nào có thuộc tính hỏa quá cao.
Nhưng những hàn băng dị tượng kia liệu có phù hợp không?
– Ý ngài là cấp độ cao hơn của Hàn Băng thạch trì?
Thanh niên cao lớn nghiêng đầu nhìn Đường Hồng Thiên.
Ông hơi nhướn mày, hỏi lại:
– Cậu biết về chúng?
– Vâng! Hồi còn ở nhà, con có nghe gia gia kể về những thứ này.
Về cơ bản thì ngay cả Hàn Băng thạch trì đó cũng đã có thể tẩy luyện kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng.
Bất quá vì con đã từng thực hiện ở mức độ đó, thực lực lại tinh tiến quá nhiều nên hiện tại sẽ không còn chút tác dụng nào.
Vậy nên hẳn con sẽ cần đến cấp độ cao hơn thì mới phù hợp, nhưng con chưa biết làm thế nào để tìm được chúng.
Trần Phong nói.
Đây là dị tượng mà ngay cả sư phụ cũng không có chút kiến thức nào, đương nhiên là có độ nguy hiểm khá cao.
Cậu sẽ cần có tư vấn của những người hiểu biết khu vực này nếu muốn sử dụng nó như một phương pháp điều trị.
Mẫu thân Linh Nhi nói, giọng có phần nghiêm trọng hơn thông thường:
– Những cái hàn băng dị tượng này, từ hai mươi năm trước đã bắt đầu xuất hiện, tuy nhiên chúng ta điều tra thế nào cũng là không có được manh mối.
Ngay cả với tài lực của ngoại tông, chúng ta hiện cũng chỉ mới biết được nó có ít nhất năm cấp độ.
Ở dạng yếu nhất là thạch trì, chỉ cần một người vững chắc ở nhất tinh pháp tông là có thể xóa bỏ.
Sau khi xua tan toàn bộ hàn khí của nó, một viên đá bí ẩn nơi trung tâm thạch trì sẽ xuất hiện.
Nó có văn tự kết giới cực kỳ cổ quái, đồng thời còn hàm chứa năng lượng băng hệ không nhỏ chút nào.
– Hình như con cũng có một viên.
Thanh niên cao lớn nói tới viên đá năm nọ hiện đang nằm trong giới chỉ.
Sư phụ ngày ấy cũng đã khẳng định là người trong tình trạng tàn hồn không thể nào xử lý được kết giới của nó.
Không biết Băng Thiên Hỏa Thánh liệu có thể hay không?
Kiểm tra viên đá của cậu, Đường Hồng Thiên gật đầu:
– Không sai, chính là