Trần Phong và ngoại tông chủ rời khỏi Băng Phong Bão giới, trở về khu ký túc dành cho các đệ tử tinh anh.
Có vẻ như mặc dù số lượng các đệ tử chất lượng tăng lên qua các năm nhưng bằng một cách nào đó ông vẫn dành riêng một phòng cho cậu.
Việc này thực sự làm cậu rất cảm động.
Đợi thanh niên thay đồ và thu dọn một chút, Đường Hồng Thiên dẫn cậu tới Thiên Hoa Vũ giới.
Trời đã sáng hẳn, các đệ tử vì vậy mà ra ngoài cũng rất nhiều, bọn họ đem ánh mắt tò mò nhìn pháp sư đi cạnh ngoại tông chủ.
Cậu vào nội tông cũng đã vài năm, hiển nhiên đã có thêm những đợt tuyển chọn mới, tân sinh theo đó mà tăng lên kha khá, chuyện bọn họ không biết cậu là hoàn toàn bình thường.
Tuy nhiên cũng không phải là không còn ai quen cậu còn ở ngoại tông.
Hai người đi được nửa đường thì gặp một đoàn người, trông qua huy hiệu đeo trên ngực chính là thành viên của Dược bang.
Bọn họ thấy ngoại tông chủ thì chắp tay kính chào, sau đó thiếu nữ đứng giữa ngờ ngợ hỏi:
– Huynh… là Trần Phong phải không?
– Chào Dương Tuệ!
Thanh niên cao lớn cười cười đáp lại.
Cô gái thấy vậy bước tới bắt tay với cậu, nói:
– Huynh về thăm chúng ta đúng không?
– Ừm, cũng có chút chuyện cần giải quyết nữa.
Đường Hồng Thiên vỗ vai cậu:
– Chỗ cũ nhé, ta đi trước!
– Vâng!
Trần Phong khẽ gật đầu, đáp.
Ngoại tông chủ rời đi trước, để cậu ở lại hàn huyên với các sư huynh đệ một chút.
Cậu nhìn Dương Tuệ, cười:
– Đã là thất tinh pháp quan rồi, tốc độ tinh tiến thật sự rất nhanh a!
– Nghe cuồng nhân tu luyện nói câu này thực cũng có chút nhoi nhói a!
Thiếu nữ nhướn mày đáp lại.
Hồi ở ngoại tông, người trước mặt kia chân chính đã tạo lên một kỷ lục tinh tiến mà có thể nói là không bao giờ có thể phá vỡ nổi.
Các tân sinh nói riêng và các thành viên Dược bang bây giờ nói chung đều lấy cậu làm mục tiêu để tu luyện, nói ra chẳng khác nào một huyền thoại sống.
Những người đi cùng Dương Tuệ thấy cậu có vẻ thân thiện đúng như lời đồn thì cũng mạnh dạn hơn, tiến tới hỏi thăm một chút.
Bọn họ đều là muốn biết bằng cách nào mà cậu có thể tinh tiến thần tốc đến như vậy.
Với việc này thì Trần Phong cũng không tỏ ra muốn giấu giếm cái gì.
Cậu khuyên các sư đệ tự tìm cho mình một niềm tin, một Pháp Mệnh đúng đắn và vững chắc.
Mặt khác cũng phải biết đâu là giới hạn của bản thân, không phải lúc nào cũng cắm đầu tu luyện là hay, tìm cho mình thời gian dừng hợp lý mới chính là tốt nhất.
Nói chuyện một lúc, thanh niên cao lớn từ biệt bọn họ để đến chỗ hẹn.
Cậu không giỏi giao tiếp, vậy nên nếu có cơ hội thì thực hành một chút đúng là rất tuyệt, nhưng lại có hai vấn đề.
Trước nhất chính là ngoại tông chủ đang đợi, cậu không thể nấn ná quá lâu được; thứ hai là các đệ tử thấy các thành viên Dược bang nói chuyện với cậu thì cũng bắt đầu có hứng thú, muốn tìm cách bắt chuyện, khiến cho những người chung quanh càng lúc càng đông.
Nếu cậu không sớm rời đi, hiển nhiên sẽ tạo ra một phen náo nhiệt mà thực chất chẳng có gì đặc sắc.
Trần Phong đi tới đỉnh núi cao nhất của Thiên Hoa Vũ giới thì thấy Đường Hồng Thiên đang ngồi xếp bằng đợi cậu.
Khuôn mặt ông đang hết sức thư thái, không gian chung quanh cũng rất thanh bình với sự xuất hiện của các chú sóc đáng yêu hay những chú chim nho nhỏ.
Cậu có một cảm giác vô cùng diệu kỳ với những làn gió mát lành đang đến bên cơ thể cậu.
– Vậy… hàn huyên thế nào?
Ngoại tông chủ hỏi, giọng nói ông có chút khác biệt so với bình thường.
Nó tạo cho người ta một cảm giác bay bổng, vui tươi kỳ lạ, thật khác so với vẻ nghiêm nghị thường thấy ở ông.
Thanh niên cao lớn bất giác mỉm cười, đáp:
– Vâng, gặp lại mọi người khá là vui!
– Ngồi xuống cạnh ta, nhẹ nhàng thôi!
Trần Phong bước tới, cẩn thận không làm những sinh vật đáng yêu nơi đây sợ.
Cậu thu liễm toàn bộ năng lượng, không tỏ ra chút nào sát ý, cố gắng tạo ra vẻ ôn hòa nhất có thể.
Tuy nhiên, mặc dù mấy chú sóc không rời đi, chúng vẫn cảm thấy sợ hãi với sự hiện diện của cậu.
Đợi cậu ngồi xếp bằng xuống, ổn định hơi thở xong, Đường Hồng Thiên hỏi:
– Trước khi bắt đầu, ta đoán cậu đã biết về chuyện ta được đích thân nội tông chủ tiến cử vị trí này, đúng chứ?
– Vâng!
– Cậu nghĩ tại sao?
Thanh niên hơi nhíu mày.
Cậu có biết khi xưa Thiên Huyền tông đã có chút mâu thuẫn khi chọn ra ngoại tông chủ.
Lí do là bởi so với các cao tầng khác trong tông khi ấy, tu vi pháp lực của ông có chút quá bình thường.
Ngẫm nghĩ một chút, cậu trả lời:
– Con đoán là vì ngài trung thành với nội tông chủ, tận tâm với công việc, có tài lãnh đạo và khả năng nhìn người vượt trội.
Đường Hồng Thiên bật cười.
Thanh âm vui tươi vang vọng trong gió, thu hút thêm sự xuất hiện của các sinh vật nhỏ khác.
Ông nói:
– Cậu nói cũng đã gần đúng được một nửa đấy! So với những người khác khi ấy, nhân phẩm của ta quả là có khác biệt một chút, được nội tông chủ rất xem trọng.
Nhưng đồng thời, ngài cũng là người duy nhất nhìn ra được phép thuật thực sự của ta, vậy nên càng đánh giá cao và tiến cử ta vị trí này!
Trần Phong cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Sư phụ từng nói tu vi của ngoại tông chủ chỉ là Pháp Hoàng, so với người tiền nhiệm thua kém hẳn một giai, vì vậy mà người đã đánh giá không tốt cho lắm.
Cậu dám chắc khi ấy người cũng đã nhìn ra được cả cảnh giới linh hồn lẫn nhục thể của phụ thân Linh Nhi.
Dù chỉ là tàn hồn nhưng chắc chắn con mắt của sư phụ vẫn là rất uyên thâm, chẳng lẽ thực lực của Đường Hồng Thiên nằm trên phương diện khó nhận ra đến vậy?
Đoán được những gì cậu đang nghĩ, ngoại tông chủ cười nói:
– Phép thuật của ta là dựa trên ý niệm lực!
– Ý niệm lực sao?
Thanh niên hỏi lại, đảm bảo là mình không nghe nhầm.
Cậu chưa từng biết đến loại lực lượng này ở bất cứ ghi chép hay từ vị tiền bối nào.
Phụ thân Linh Nhi cười:
– Đúng vậy! Hiểu đơn giản thì nó là một nhánh tách ra từ linh hồn lực.
Công kích ý niệm lực có thể khiến cho người ta khủng hoảng tinh thần, nhưng lại không hề khiến cho linh hồn của họ bị tổn hại.
Thông thạo được lực lượng này, hoàn toàn có thể chỉ bằng một cái nhìn cũng có thể khiến đối phương lập tức bỏ cuộc do mất hết ý chí chiến đấu.
Trần Phong lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Cậu đang cảm thấy cực kỳ kinh ngạc với loại phép thuật kỳ diệu này.
Nếu như có nó hoàn toàn có thể chấm dứt một trận chiến không cần thiết, hết sức thích hợp với một người như cậu.
Cậu hỏi:
– Có phải cảnh vật chung quanh người bình yên thế này cũng là nhờ nó?
– Không sai! Tu luyện phép thuật này, cậu không chỉ có thể kiềm chế được cảm xúc bản thân mình mà còn có thể chuyển nó thành lực lượng để sử dụng, đó cũng chính là bản chất của ý niệm lực.
Tuy nhiên phải hiểu cho rõ một điều, đó là kiềm chế ở đây chỉ áp dụng đối với những thứ tiêu cực, không phải kìm nén bản thân trở thành người vô cảm.
Ngưng lại một chút, Đường Hồng Thiên nói tiếp:
– Loại phép thuật này vốn không phải do ta đọc được trong bất cứ ghi chép cổ nào, cũng không do cao nhân nào chỉ dạy, hoàn toàn là tự mình nghiên cứu từ đầu đến cuối.
Năm hai mươi tuổi, ta bắt đầu nghĩ ngợi về những cảm xúc của con người.
Ta cứ suy ngẫm, thực hành áp dụng, sau đó chỉnh sửa, hoàn thiện từng chút một, cứ như vậy từ từ hình thành nên phép thuật của ý niệm lực.
Cái tên này cũng là do tự ta đặt.
– Thật tuyệt vời!
Thanh niên cảm thán.
Đây có thể nói là một công trình nghiên cứu đích thực, dễ dàng đưa ngoại tông chủ trở thành một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất mọi thời đại.
Biết được cậu đang nghĩ gì, phụ thân Linh Nhi cười nói:
– Ta không vĩ đại như cậu tưởng đâu! Bù lại với điều đó thì việc tu luyện pháp lực và nhục thể của ta không dễ dàng so với mọi người nếu như không muốn nói là kém cỏi; linh hồn cảnh giới nếu không có ý niệm lực thì chẳng có gì đáng nói.
– Thực chiến đâu phải cứ mạnh là thắng đâu, con nghĩ ngài bằng phép thuật của mình thừa sức đối đầu với bất cứ Pháp Hoàng hay Tiên cảnh nào!
– Ha ha ha!
Đường Hồng Thiên bật cười, ông biết nhận xét của cậu là thật lòng chứ không phải nịnh nọt.
Thở ra một hơi thật dài, ông nói:
– Được rồi! Vì thứ này hoàn toàn do ta nghiên cứu ra, cũng chưa từng dạy cho bất cứ ai nên ta không chắc phương pháp huấn luyện là phù hợp đâu nhé!
– Mong ngài chỉ giáo!
Trần Phong chắp tay nói.
Cậu tin chắc ngoại tông chủ là một người thầy tuyệt vời, chỉ là cậu có đủ sáng suốt để ngộ ra chân ý của phép thuật này hay không thôi!
Phụ thân Linh Nhi hài lòng với biểu hiện của cậu.
Ngẫm nghĩ một chút, ông bắt đầu:
– Trước hết, cậu cần biết về các loại cảm xúc mà con người thường có.
Theo như nghiên cứu của ta, có tất cả bảy loại cảm xúc chính của con người, lần lượt là: Hỉ, nộ, ái, ố, khủng, dục, bi.
Trong hỉ lại được chia thành các trạng thái: Hạnh phúc, thoải mái, lạc quan, tự hào, phấn khích và thỏa mãn.
Đây là những cảm giác tích cực