Trần Phong giữ nguyên tư thế như vậy, hoàn toàn không cử động một chút nào.
Muông thú chung quanh tuy không đông đúc như khi Đường Hồng Thiên còn ở lại, nhưng cũng lác đác đó đây nho nhỏ vài chú thỏ con.
Hoa cỏ cũng là mọc lên bao quanh thành hình tròn rất đẹp, thu hút những cánh bướm dập dờn chao liệng.
Nếu như có ai đi qua chỗ này mà nhìn thấy, rất dễ tưởng cậu là bức tượng nào đó trên đỉnh núi.
Chớp mắt vậy mà đã một tuần lễ trôi qua, ngoại tông chủ trở lại kiểm tra tình trạng của cậu, miệng khẽ nở ra một nụ cười.
Cảnh giới của ông hiện tại đương nhiên dễ dàng nhận ra được thanh niên trước mặt kia đã tiến bộ nhường nào so với khi mới bắt đầu.
Thực ra ngay từ lần trò truyện đầu tiên của hai người tại đây, ông đã nhận ra cậu có thiên phú khá tốt về phương diện này.
Một người có quá khứ như cậu thường sẽ có không ít những cảm xúc tiêu cực về thế giới, bất quá cậu lại không như vậy.
Ông cảm nhận được trong trái tim của cậu chan chứa rất nhiều những ý niệm tốt đẹp, lấn át đi những điều xấu xa.
Một người không thể nào tốt tuyệt đối, vì vậy mà trong cậu vẫn có những ác niệm lẩn trốn.
Nhưng sau thời gian tôi luyện trong nội tông, dường như Trần Phong đã tiến được thêm một bước trong công cuộc cân bằng thiện ác trong tâm trí mình.
Khoan thai bước đến cạnh thanh niên, Đường Hồng Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống, hơi thở đều đặn, truyền âm tới người ngồi bên:
– Đã tìm hiểu được đến đâu rồi?
Giọng ông cũng giống như lần trước, vui tươi, bay bổng, khiến cho người ta cảm thấy hân hoan, dễ chịu.
Trần Phong nhận được âm ba ấy, cũng là từ trong thế giới ý thức trở lại, mỉm cười đáp:
– Cũng không tệ lắm, con đã phần nào xác định được các trạng thái cảm xúc của mình.
– Hảo tiểu tử, cậu chỉ mất vỏn vẹn một tuần thời gian, so với ta chính là nhanh hơn gấp mười lần!
Phụ thân Linh Nhi hài lòng tán thưởng.
Vậy là cậu nhận thức rõ ràng được trình độ của mình phát triển đến mức nào, cảm xúc coi như đã bước đầu làm chủ được, không phải hoàn toàn mơ hồ như khi mới bắt đầu nữa.
Trước kia để đạt đến mức độ này, ông phải mất đến ba tháng, người này lại nhanh như vậy, quả nhiên là có thiên phú rất cao!
Thanh niên được khen cũng có chút ngượng ngùng, đáp:
– May mắn có ngài chỉ bảo, con đã có đường thẳng trước mặt mà đi, không phải tìm kiếm quá nhiều thứ.
– Khỏi khiêm tốn với ta, cậu giỏi hay không ta lại còn chưa biết đấy! Được rồi, thời gian qua chiêm nghiệm cậu cảm thấy thế nào? Hệ thống ý niệm của ta có phù hợp không, hay cậu tự tìm cho mình được một cách chọn lọc khác?
– Vâng, hiện tại thì con nghĩ thất ý niệm mà ngài đưa ra có vẻ là hợp lý nhất với mình.
Có một số trạng thái dường như con chưa đủ kinh nghiệm để cảm nhận được, có thể trong tương lai, khi trưởng thành hơn thì con sẽ rút ra được một số ý nghĩa khác cũng nên.
– Không sai! Khi con người ta lớn lên, trải nghiệm trong cuộc sống cũng là phong phú hơn, cảm xúc xuất hiện theo đó mà đa dạng hơn rất nhiều.
Thất ý niệm mà ta dạy cậu là công trình của ta từ hồi trẻ đến bây giờ, đã thay đổi, chỉnh sửa rất nhiều.
Trong tương lai liệu nó có còn biến chuyển gì nữa hay không ta đương nhiên không thể nào chắc chắn được, nhưng có lẽ về cơ bản, chúng ta đã đạt được nền tảng của hệ thống này rồi!
Dừng lại một chút, ngoại tông chủ tiếp tục:
– Ý niệm lực này, theo như ta nghiên cứu, hoàn toàn có thể chia thành các cảnh giới, trong đó cấp thấp nhất là “sơ khai”.
Cấp độ này xuất phát từ mức hoàn toàn không biết gì về cảm xúc của mình đang trải qua, vô cảm, không thể kiểm soát hoặc rối loạn cảm xúc.
Ở đây chúng ta bước đầu tiếp cận với cảm xúc, thường thấy nhất ở trẻ sơ sinh.
Cấp độ hiện tại của cậu là gần cuối cấp thứ hai, “đơn thuần”.
Tại đây, các cá nhân đã có được những nhận thức nhất định về cảm xúc của mình, phần nào hiểu được tại sao và khi nào lại xuất hiện, cũng như bước đầu làm chủ được cảm xúc của bản thân.
Chính vì vậy, ở cấp độ này thì chúng ta sẽ bắt đầu học cách chuyển hóa cảm xúc thành lực lượng và phát tiết chúng.
Kế tiếp, cậu sẽ bước vào cấp độ “tinh anh”.
Tại đây thì nhìn chung đã có thể làm chủ được cảm xúc của mình, nhưng vẫn còn có khả năng mất kiểm soát với những người ý chí chưa đủ mạnh.
Về khả năng khống chế lực lượng ý niệm, cấp độ này cũng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, khi mà cảm xúc được chuyển hóa ước tính có thể cường hãn gấp đôi khi trước.
– Vậy tiếp theo con sẽ học cách làm sao để chuyển hóa cảm xúc thành lực lượng có thể sử dụng sao?
– Cũng đúng, mà cũng sai! Thực ra trong vô thức, con người ta đã làm được việc này từ khi bắt đầu có cảm xúc.
Cậu còn nhớ lần trước cậu đến đây cậu đã dọa cho đám sóc sợ hãi không? Đó chính là do lực lượng có phần bồn chồn và căng thẳng được chuyển hóa mà phát ra từ cậu đấy! Dĩ nhiên lượng ý niệm đó là không đáng kể, nhưng với những sinh vật nhạy cảm thì như vậy đã là đủ để chúng cảm nhận được và nảy sinh cảm giác muốn tránh xa.
Tuy nhiên, thời gian qua cậu nghiền ngẫm, phần nào cậu đã nắm được cảm xúc của mình, vì vậy mà lực lượng ý niệm phát ra của cậu bình yên hơn, dù chưa nhiều, nhưng rõ ràng đã được cải thiện, thu hút các sinh vật đến bên mình.
Cái mà cậu cần học kế tiếp, đó là kiểm soát được bản năng của mình có hay không chuyển hóa ý niệm thành cảm xúc và truyền ra ngoài.
Nói rồi Đường Hồng Thiên đứng dậy, chậm rãi rời đi.
Cảm xúc con người vốn khác nhau quá nhiều, ông dù có muốn cũng không thể cho cậu phương pháp, đây là cái mà Trần Phong phải tự mình tìm hiểu.
Nếu như việc này không làm được, cậu sẽ mãi mãi không thể làm chủ được cảm xúc của mình.
Mặc cho ý chí mạnh mẽ bậc nào, cảm xúc của cậu, trong những thời khắc quan trọng, vẫn sẽ là thứ đưa ra quyết định.
Thanh niên cũng hiểu điều đó, vậy nên không tỏ ra cái gì bất mãn, mặt khác lập tức tiến vào thế giới ý thức, tiếp tục nghiền ngẫm phép thuật này.
Thời gian qua, để có thể hiểu được các trạng thái và cảm xúc của bản thân, cậu đã khơi dậy những ký ức xưa cũ, từ khi biết nhận thức cho đến hiện tại.
Từ những trải nghiệm của bản thân, cậu đã bắt đầu ngộ ra được thất ý niệm, nhưng cậu không nghĩ để kiểm soát được bản năng của mình thì chỉ nhớ lại những kinh nghiệm trước kia là đủ.
Cậu nghĩ cảm xúc là một phần quan trọng của linh hồn, vậy tự nhiên việc chuyển hóa ý niệm thành lực lượng có lẽ sẽ liên quan đến phần hồn của mình.
Theo đó, Trần Phong giống như khi tu luyện linh hồn, đem tâm ý của linh quyết ra đọc lại một lượt rồi trở lại trạng thái hư ảo mà trước kia cậu từng gặp Long, Lân, Quy, Phụng.
Hiện tại cậu đã là Linh cảnh hậu kỳ, vậy nên đương nhiên là linh hồn lực rất cường hãn.
Khi tiến vào trạng thái này, cậu cũng cảm nhận được liên kết của mình với thiên địa chung quanh to lớn đến thế nào.
Đồng thời, sau một chút làm quen, thanh niên cao lớn cũng bắt đầu cảm nhận được một sự chuyển hóa nhất định từ cảm xúc thành lực lượng lan tỏa ra thiên địa thông qua linh hồn.
Đem toàn bộ tâm trí tập trung vào cảm giác thần kỳ này, cậu loại bỏ hoàn toàn những sự tương tác khác.
Theo thời gian, Trần Phong cuối cùng cũng có thể ước tính được lực lượng được ý niệm chuyển hóa qua linh hồn.
Bất quá cũng chính vì vậy, cậu không khỏi cảm thấy khó hiểu, bởi lượng mà linh hồn cậu chuyển hóa nhỏ hơn không ít so với thực tế.
Thu lại nôn nóng trong lòng, cậu ngược lại khẽ thở ra một hơi dài.
Không phải cậu đi sai hướng, chỉ là nó vẫn chưa đủ mà thôi, nếu như tiếp tục nghiền ngẫm, hẳn sẽ có thể tìm ra sự thật.
Quyết định như vậy, thanh niên đem toàn bộ giác quan trả lại, thử tập trung vào từng tương tác một giữa bản thân mình với thiên nhiên.
Cậu hành động hết sức tỉ mỉ, chi li, kiên nhẫn kiểm tra từng tương tác, từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
Bất quá thời gian trôi qua, mặc dù cậu đã nghiên cứu toàn bộ những gì mà linh hồn mình liên kết với môi trường, cậu vẫn không phát hiện ra thêm bất cứ điều gì mới.
Không lẽ linh hồn không phải kết nối duy nhất?
Trần Phong đưa ra giả thiết.
Lực lượng ý niệm mà phần hồn cậu chuyển hóa rồi tỏa ra môi trường cậu đã có thể nắm bắt và kiểm soát được.
Nhưng phần còn lại, thậm chí còn nhiều hơn, thì cậu vẫn chưa biết nguồn gốc từ đâu, theo đó mà việc điều khiển vẫn đang là bất khả thi.
Thở ra một hơi, hiện tại cậu coi như đã kiểm tra hết những gì có thể của phần hồn nhưng kết quả lại chỉ được bấy nhiêu, vậy nên cậu quyết định rời đi,