Sau khi trở về, Trần Phong liền lặn xuống Thanh Dương hồ, vừa tu luyện, vừa cố gắng cho song kiếm hấp thu pháp lực.
Một tuần trôi qua, Hoàng hậu từ Huyền thành trở về, Đế Quốc chính thức tổ chức tiệc mừng chiến thắng.
Bất kỳ đệ tử nào cũng tham gia chung vui.
Mà nhân vật chính không ai khác ngoài Vân Chi, Thiên Ân và Trần Phong.
Những cao tầng của Đế Quốc đều đến chúc mừng họ.
Trần Phong không quen mấy việc này lắm nhưng cũng không có cách nào khác, cố gắng tiếp chuyện cho xong.
Tuy nhiên, đang nói chuyện cậu vô tình bắt gặp đám người Lục gia tập trung một chỗ.
Trong lòng dâng lên linh tính chẳng lành nhưng cậu không có bằng chứng gì, đành yên lặng mà cho qua.
Bữa tiệc tối đó diễn ra suôn sẻ.
Nhưng sáng hôm sau, pháp kỹ phòng của Hoàng cung thông báo có trộm.
Quốc Vương lập tức cho người điều tra.
Toàn bộ đệ tử của Hoàng hậu được lệnh tập trung ở sân tập.
Một lúc sau, đích thân ông đến đó.
Nhìn một lượt đệ tử dưới sân, ông nói:
– Theo như binh sĩ đi tuần, nửa đêm hôm qua có bóng người lẻn ra khỏi khu phòng dành cho đệ tử.
Các ngươi có biết chuyện này không?
Đám đông bên dưới nhìn nhau lắc đầu.
Thấy không ai trả lời, Quốc Vương định lên tiếng thì thấy Lục Thanh Thư bước ra:
– Bẩm Hoàng thượng, thần có chuyện muốn bẩm báo!
– Nói đi!
– Tạ Hoàng thượng! Nửa đêm qua, khi đang đọc sách, thần nghe thấy có tiếng động lạ.
Nhìn ra ngoài thì thấy một bóng người.
Thấy hành tung có phần mờ ám, thần định đuổi theo thì thấy hắn ta chạy vào kí túc xá của các nữ đệ tử!
Mọi người xì xào bàn tán.
Nói vậy tức là tên trộm là một đệ tử sao? Tên này quả là to gan lớn mật.
Quốc Vương lập tức sai người đi kiểm tra khu vực kí túc xá nữ.
Một lúc sau, một chiếc túi được đem ra sân.
Bên trong túi chứa chính xác năm pháp kỹ bị mất cắp.
Mọi người nín thở chờ đợi.
Như này có nghĩa là danh tính của tên trộm chắc chắn đã được xác nhận.
Viên đại thần thảo luận với Hoàng thượng một chút.
Ông không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Nhìn xuống đám đệ tử, ông nói:
– Nếu như bây giờ thú nhận có thể thoát được tội chết! Đừng ngoan cố nữa!
Không ai nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.
Vài phút trôi qua, vẫn không có ai bước ra.
Quốc Vương nhíu mày, ông bắt đầu nổi giận:
– Nếu đã như vậy, ta sẽ công khai danh tính.
Trần Vân Chi, ngươi còn không mau nhận tội?
Mọi người cực kì kinh ngạc.
Thiên chi kiêu tử Trần phủ, đệ tử mạnh nhất, công thần của Đế Quốc, Trần Vân Chi mà lại là kẻ trộm ư?
Các đệ tử nhìn nhau.
Vẻ mặt ai cũng hiện lên vẻ không thể tin được.
Chính Vân Chi cũng giật mình sợ hãi.
Nàng căn bản không bao giờ làm cái việc bẩn thỉu vô sỉ ấy.
Nàng chắp tay, cúi đầu:
– Bẩm Hoàng thượng, chuyện này chắc chắn có nhầm lẫn, thần không hề trộm pháp kỹ!
Bên cạnh, Đoàn Thiên Ân cũng không nhịn được lên tiếng.
– Đúng vậy thưa Hoàng thượng, Vân Chi không bao giờ làm chuyện như vậy, mong người xem xét lại.
– Mong người xem xét lại!
Rất nhiều đệ tử cùng nhau quỳ xuống.
Bọn họ đều tin rằng người con gái ấy trong sạch.
Nhất định là có nhầm lẫn.
– Vậy các ngươi giải thích thế nào về chuyện pháp kỹ được cất giấu trong chăn của Trần Vân Chi?
Hoàng thượng cau mày.
Ông thực sự không hề muốn tình cảnh này.
– Vân Chi, nếu ngươi còn ngoan cố, toàn bộ Trần phủ đều phải mang tội, không chỉ mình bản thân ngươi đâu!
Đám đông yên lặng, không ai có thể bênh vực cho Vân Chi.
An ninh trong Hoàng cung, bọn họ đều hiểu rõ.
Phòng của mỗi người muốn đột nhập, gần như là không thể, phải có dụng cụ hết sức đặc thù, chỉ những nhân vật hàng đầu Đế Quốc mới có thể sở hữu.
Trần Phong vô tình liếc sang phía Lục Thanh Thư.
Lúc này hắn đang cùng Lục Hùng mỉm cười đắc ý.
Trong lòng cậu lập tức dấy lên nỗi bất an và lửa giận khôn cùng.
Nhất định chuyện này do Lục gia nhúng tay vào.
Với tiền vốn của mình, bọn chúng nhất định có thể vượt qua bảo mật mà không để lại dấu vết.
Ngay từ trong bữa tiệc đêm qua, đám người Lục gia này đã lập mưu vu oan giáng hoạ cho Trần phủ!
Cậu nhắm mắt lại, hít sâu rồi thở ra một hơi.
Nếu đã như vậy thì không còn cách nào khác.
Vân Chi là đệ nhất thiên tài của Trần phủ, không thể để tỷ ấy chịu nhục, oan ức ở đây được.
Trần Phong chậm rãi đứng lên, nói với Hoàng thượng:
– Là vì thần đã giấu pháp kỹ ở đó!
Đám đông đang cẳng thẳng lập tức sững người trước Trần Phong.
Lục Thanh Thư thì cười càng tươi hơn nữa.
Quốc Vương nhíu mày trước cậu:
– Ý ngươi là sao?
– Trần Phong thần là người đã trộm pháp kỹ và giấu trong phòng của Trần Vân Chi!
Xôn xao.
Mọi người cực kỳ bất ngờ trước lời nói của cậu.
Vân Chi không tin, quay lại hỏi:
– Tại sao đệ lại làm như vậy?
– Vì ta ganh ghét với tỷ.
Một phế vật ganh tị với thiên chi kiêu tử liệu có phải chuyện lạ?
Vân Chi sững người trước lời nói đó.
Trần Lâm không nhịn được đứng dậy nói:
– Không đúng! Phong huynh nói dối! Đêm qua huynh ấy chỉ tu luyện, căn bản không hề ra khỏi phòng!
– Trần Lâm, đệ không sai! Đêm qua ta đúng là tu luyện, nhưng đó là khi đệ còn thức.
Còn sau đó, ta đã ra ngoài đi trộm pháp kỹ!
Vừa nói, Trần Phong vừa cười.
Vẻ mặt cậu lúc này có chút hung ác, khiến Trần Lâm hơi sợ, lùi lại.
Miệng khóc thét bảo Trần Phong nói dối.
Vân Chi ôm lấy thằng bé, giữ lại.
Ánh mắt buồn bã nhìn thiếu niên trước mặt, nàng trong lòng day dứt vô cùng.
Đúng là Trần Phong cũng có thể ra vào phòng của nàng nhưng không thể đột nhập mà không để lại dấu vết.
Cậu ấy chính xác là đang nói dối để bảo vệ nàng.
Tuổi thơ đầy tủi nhục, ánh sáng hi vọng vừa lóe lên trên con đường cường giả của người thiếu niên này, nàng không muốn là vật cản của cậu ấy.
Vân Chi vừa mở miệng, định nói thì Trần Phong hơi nghiêng đầu, nhìn nàng, ánh mắt như cầu khẩn.
Đừng nói gì cả!
Thiếu nữ cắn môi, không biết làm thế nào, chỉ đứng vậy ôm Trần Lâm vẫn còn sụt sùi.
Đám đông lắc đầu đầy thương cảm với tỷ muội hai người, đồng thời đưa ánh mắt khinh miệt nhìn Trần Phong.
Đã là phế vật Trần phủ còn không chịu yên phận.
Mới toả sáng một chút rồi gây hoạ cho gia tộc.
Đúng là rác rưởi.
Trần Phong cười, để mặc binh lính bắt đi.
Pháp trường.
Đây là nơi xử phạt những