Huyền Lương muốn tìm một quán trọ cho Trần Phong qua đêm.
Tuy nhiên, cho dù ở đâu cũng là thông báo hết phòng, vì vậy, họ đành phải nghỉ ngơi ở bìa rừng.
– Đám người đó thật không ra gì!
Vị Tử tước gắt.
Anh đang nướng mấy con cá và nấu món súp cho bữa tối.
Trần Phong nằm tựa vào gốc cây, cười nhạt.
– Bọn họ không biết sự thật, đừng để bụng làm gì!
Huyền Lương thở dài, nhìn thiếu niên, hỏi.
– Kể cả là vậy, dường như trong họ không có lấy một chút vị tha.
Thấy đệ như vậy nhưng không thèm quản đúng sai chỉ biết hùa theo.
Kế tiếp đệ định thế nào?
– Ta sẽ về nhà dưỡng thương một thời gian.
Huynh có thể giúp ta không?
– Đương nhiên! Đệ đâu thể tự đi được?
– Cảm ơn!
Trần Phong chân thành nói, có phần xúc động.
Huyền Lương mỉm cười, đưa một xiên cá cho cậu:
– Được rồi, ăn đi rồi nghỉ ngơi.
Sáng mai chúng ta sẽ lên đường sớm.
Phần lớn ma thú đều đã thu mình lại làm cho cánh rừng về đêm yên tĩnh vô cùng, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc trong cơn gió mùa thu.
Mặt trăng tròn vành vạnh, chiếu xuống thân hình người thanh niên đang ngồi xếp bằng.
Đôi mắt khép hờ, hô hấp vững vàng, đều đặn từng nhịp, hai tay bắt ấn tu luyện.
Từng đợt pháp lực thiên địa tiến nhập vào cơ thể rắn rỏi của anh.
Gần đó là thân hình mảnh mai của thiếu niên đang bị thương.
Phần xương đùi dập nát chậm rãi hồi phục nhờ pháp lực thiên địa.
Khuôn mặt trẻ tuổi thỉnh thoảng xuất hiện vẻ đau đớn thoáng qua.
Tất cả không gian chung quanh được thu vào tâm niệm của Huyền Lương, không sót một chút nào…
Anh khẽ nhíu mày.
Xa xa dưới chân đồi xuất hiện không ít khí tức pháp quan, bất kỳ kẻ nào cũng có sát khí dày đặc.
– Có địch!
Trần Phong trầm giọng.
Cậu đã tỉnh dậy từ lúc nào.
Huyền Lương gật đầu, nói:
– Đừng lo! Có ta ở đây, chúng không làm gì được đệ đâu!
Thiếu niên không nói gì.
Nhờ có sư phụ nhắc nhở, cậu biết được kẻ địch có tất cả hai mươi người, thực lực dao động từ nhị tinh đến tứ tinh pháp quan.
Đối với cậu mà nói thì chắc chắn không thể nào chống lại.
Bất quá, đối với Huyền Lương thì khác.
Anh ta đã là cường giả lục tinh pháp quan!
So với thời của sư phụ, có thể như thế là bình thường.
Nhưng ở Thanh Phong Đế Quốc bây giờ, thanh niên này chính là đệ nhất thiên tài!
Ngoài ra, theo lời sư phụ, Lạc Nhật Đồng cung anh đang đeo kia không phải là một kiện binh khí mà trình độ thời đại này có thể làm ra được.
Vì nhiều lí do mà Phong Thần không thể nhớ hết năng lực của nó.
Nhưng về cơ bản, sức mạnh của cây cung này phụ thuộc vào thực lực của chủ sở hữu.
Người dùng càng mạnh, uy lực của nó càng lớn.
Dù cho hiện tại, Huyền Lương chỉ có thể phát ra một phần rất nhỏ sức mạnh ấy, nhưng như thế là quá đủ để đối phó với đám thích khách kia.
Bất kể là ai có ý định hãm hại hai người thì hắn ta đã xem thường thực lực của vị Tử tước này rồi.
Anh bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ, không chút dao động trước từng đạo thân ảnh liên tục xuất hiện, bao vây hai người.
Quan sát mấy bóng đen ấy một lượt, thanh niên lạnh giọng hỏi:
– Đủ cả chưa?
– Chịu chết đi!
Một tên nói.
Thanh kiếm trong tay hắn loé lên, định lao tới tấn công.
Huyền Lương chỉ mỉm cười, hai tay vẫn bắt ấn.
Phía trên vị trí của anh bỗng xuất hiện một hoả tiễn, bắn thẳng vào vai tên thích khách, lập tức xuyên qua, cắt phăng đi cánh tay phải hắn.
Máu tươi chưa kịp chảy ra đã bị bốc hơi, vết thương bắt lửa, nướng đến cháy bỏng.
Hắn ta gào thét, nằm xuống đất, lăn qua lăn lại nhưng không cách nào dập lửa.
Lũ đồng bọn giật mình, vội vàng lui lại.
Một màn vừa rồi quả thực kinh dị.
Dù cho tên kia khinh địch thì hắn vẫn là tứ tinh pháp quan hàng thật giá thật, bị đánh cho như thế quả là khủng khiếp.
– Bày trận!
Một tên hét lên.
Tất cả bọn chúng lập tức di chuyển thành vòng tròn chung quanh hai người Trần Phong.
Tốc độ càng ngày càng nhanh hơn, khiến cho chúng chỉ còn những cái bóng mờ mờ.
Huyền Lương nhếch miệng, lập tức trên trời xuất hiện một cái khổng lồ pháp trận.
Nhiệt độ chung quanh lập tức tăng vọt, độ ẩm cạn khô khiến hô hấp trở nên khó khăn.
Vô tận ánh quang hoả tiễn lao xuống đám thích khách, tạo nên uy áp cực kỳ khủng khiếp.
Trần Phong nhìn thấy mà cảm thán.
Người này không chỉ thiên phú pháp lực cao mà đến cả linh hồn lực cũng thật không vừa.
Cậu dám chắc ở Thanh Phong Đế Quốc này, số người có thể sử dụng pháp trận mạnh mẽ thế kia chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đám thích khách thấy vậy thì bắt đầu tấn công.
Trận pháp mà chúng bày ra cũng không phải loại vô dụng.
Hoả tiễn liên tục bị lưỡi gươm hắc ám chém ra chặn lại.
Va chạm pháp lực tạo nên những vụ nổ liên miên khiến người ta sởn gai ốc.
Thế trận giằng co dần dần được thành hình.
Và cũng chính vì thế nên lũ thích khách lại càng thêm kinh hoàng.
Chúng vốn nghe danh Tử tước Mai Huyền Lương, thiên tài trẻ tuổi của Đế Quốc từ lâu.
Nhưng trong mắt của bọn chúng, thanh niên kia chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, chưa trải sự đời không hơn không kém.
Bất quá hôm nay, chúng hoàn toàn khiếp sợ trước sức mạnh của Tử tước.
Hoả tiễn tấn công chúng cực kỳ chuẩn xác vào những yếu huyệt chết người không chút nương tay.
Tuy nhiên đó càng không phải vấn đề duy nhất.
Theo thông tin chúng có được, một năm trước Huyền Lương chỉ là một tam tinh pháp quan.
Hắc sát trận bọn chúng sử dụng thậm chí có thể đánh ngang cơ với lục tinh pháp quan.
Vậy mà lúc này chúng đang ngày càng bị hoả tiễn áp đảo.
Làm sao có thể?
Trong lòng đám thích khách càng lúc càng rối loạn, đem ánh mắt kinh dị mà nhìn vẻ mặt vị Tử tước vẫn cứ điềm nhiên, thoải mái như dạo chơi.
Bọn chúng căn bản không phải là đối thủ của anh!
Tuy nhiên, đúng lúc đó có hai thân ảnh xuất hiện, trực tiếp vào thẳng tới tấn công Huyền Lương.
Anh cau mày, biến đổi ấn pháp, hơn chục hoả tiễn hùng mạnh lao tới, cản đòn sát thủ bất ngờ lại.
Vụ nổ lớn đánh bay hai tên kia lại, đồng thời lũ thích khách ban đầu nhân thế vội vàng tránh khỏi phạm vi trận pháp.
Huyền Lương nheo mắt.
Anh biết hai tên kia vốn ẩn nấp từ đầu nên luôn đề phòng, quả nhiên chúng không có ý định tốt đẹp gì.
Một trong hai tên bước lên, đứng đối diện với Huyền Lương, nhưng lại không có vẻ gì sắp lao đến tấn công.
Hắn ta hỏi anh:
– Không biết ngươi đã từng nghe danh Lãnh Huyết đoàn chúng ta bao giờ chưa?
– Có, các ngươi là binh đoàn sát thủ máu lạnh, nhận những công việc giết người ghê tởm trên khắp Đế Quốc.
Vị Tử tước không mặn không nhạt đáp lại.
Trong mắt anh đám người kia chẳng khác nào lũ súc vật.
Tên còn lại bước đến ngang hàng với tên kia, tay rút ra một con dao găm, sắc mặt âm trầm nhìn anh, nói:
– Nếu đã nghe danh chúng ta như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
Mục tiêu hôm nay của bọn ta chỉ có tên nhóc kia.
Nếu ngươi lựa chọn rời đi bọn ta sẽ tha mạng nhưng nếu ngươi muốn chết thì chúng ta cũng không ngại ra tay.
Đám người Lãnh Huyết đoàn chăm chú nhìn vị Tử tước chờ đợi.
Trần Phong cũng không khỏi thấp thỏm.
Không chắc được kia là lực lượng duy nhất đến đây hôm nay của đám sát thủ.
Lựa chọn khôn ngoan nhất của Huyền Lương chính là bỏ cậu lại mà rời đi…
– Cút!
Vị Tử tước quát, hai tay liên tục biến đổi ấn pháp.
Pháp lực chuyển hoá thành biển lửa, vô cùng vô tận hiển hiện, làm cho pháp trận uy nghiêm càng ngày càng kinh người.
Lửa cháy rực trời, phát sáng một khoảng rộng giữa đêm.
Cây cối bị thiêu rụi, đất đai khô cằn, độ ẩm hoàn toàn biến mất.
Hai tên mạnh hơn phối hợp với nhau, tạo ra màn sương đen kịt, trực tiếp va chạm với biển lửa đỏ rực.
Tiếng xuy xuy liên tục phát ra.
Chiêu thức cứ thế thôn phệ lẫn nhau, tạo ra khung cảnh rợn người.
Đám sát thủ còn lại cũng không đứng yên.
Chúng tiếp tục bày trận, tiếp tục lao lên tấn công, gắng phá hoả tiễn trận.
Những ánh chớp nối nhau xuất hiện, khu vực trăm dặm chung quanh hoàn toàn bị bao vây bởi pháp lực vô tận.
Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
– Con nên làm gì để giúp huynh ấy đây?
Trần Phong quan sát một hồi, hỏi sư phụ.
Họ hoàn toàn bị áp đảo về số lượng, nếu cứ kéo dài thì không có lợi.
– Trận pháp đám người này ngươi trông thì lợi hại nhưng thực chất rất tầm thường, rối loạn, yếu ớt.
Muốn phá căn bản không hề khó, ngược lại vô cùng đơn giản, ngươi cũng có thể làm được!
Phong Thần nói rồi truyền cách thức cho Trần Phong.
Cậu gật gật đầu, ngưng tụ pháp lực lên đầu ngón tay rồi đánh ra một chỉ.
Pháp lực theo đường thẳng đâm vào một tên sát thủ.
Hắn ta bị giật