Trần Phong cùng Linh Nhi rời khỏi phòng tông chủ, trong đầu nghĩ ngợi nhiều thứ.
Đường Hồng Thiên kể từ khi còn ở Đế Quốc đã có ấn tượng nhất định với cậu.
Theo cậu thấy thì ông cũng là người tốt, không có suy nghĩ hại cậu cái gì, miễn là đừng tổn thương con gái ông ấy là được!
Mỉm cười tự giễu, Trần Phong nghĩ thầm, Linh Nhi đã giúp cậu rất nhiều, cậu coi như bằng hữu thân thiết, chuyện đó chắc chắn không bao giờ có thể xảy ra!
– Trần Phong, huynh có nghe ta nói ko đó?
– Hả, gì cơ?
Thanh niên giật mình hỏi lại.
Linh Nhi thở dài:
– Ta nói, huynh nên sớm tìm cho mình một bang hội đi.
Sắp đến hội săn thú rồi, không có thì không được tham gia đâu!
Trần Phong cười nhạt:
– Ta vừa mới gia nhập tông phái không lâu, lại chưa quen thêm bằng hữu nào, có biết ai đâu mà gia nhập chứ? Với lại hội săn thú là cái gì?
– Đây là một lễ hội thường niên của ngoại tông.
Hằng năm, cứ vào dịp này, các bang hội trong tông lại được một phen tranh đấu, trảm sát ma thú.
Bang hội nào đạt thành tích cao nhất sẽ được thưởng một ngàn viên Lưu Ly Linh đan!
Hít!
Thanh niên cực kỳ kinh ngạc trước thủ bút này của Thiên Huyền tông.
Đan dược này đặt trong Đế Quốc mà nói, phải gọi là quý hiếm đến cùng cực, giá thành theo đó là vô cùng đắt đỏ do có rất ít luyện dược sư.
Lần trước góp công lớn cậu mới được thưởng một khỏa, vậy mà ở đây Thiên Huyền tông năm nào cũng có thể lấy ra một ngàn khỏa mà thưởng cho đệ tử? Cái này cách biệt khiến cho cậu có chút dở khóc dở cười!
– Huynh có gì mà ngạc nhiên đến vậy? Nếu như huynh ở trên bảng xếp hạng tinh anh, hàng tháng, huynh được thưởng ít nhất một viên.
Thậm chí vị trí đứng đầu còn được thưởng hẳn một trăm viên kìa!
– Cái bảng xếp hạng đó, làm thế nào để vào được?
– Đơn giản lắm, tìm một người có thứ hạng cao trong bảng rồi đánh bại hắn ta, vị trí hiện tại của hắn huynh sẽ trực tiếp nắm giữ luôn.
Còn chuyện của hắn sau này, tự hắn lo, huynh không cần quản.
– Đúng là đơn giản thật!
Trần Phong gật đầu nói, không khỏi cảm thán về việc chân lý thuộc về kẻ mạnh này.
Linh Nhi cũng quay qua nhìn cậu:
– Sao thế? Huynh không bằng lòng với vị trí hiện tại à?
– Ơ, ta đã đánh bại ai bao giờ đâu mà vào được bảng xếp hạng?
– Đúng là chưa nhưng huynh lại được các vị đại sư công nhận là mạnh ngang với Bạch Diệp, vậy nên huynh hiện tại chính là cùng vị trí với hắn.
Chà, lần đầu tiên trong lịch sử có người được đặc cách từ không vị trí trực tiếp liền leo lên bài danh đệ thập bảng xếp hạng tinh anh đó, chuyện đồng vị trí cũng chưa có tiền lệ đâu.
Huynh đúng là đặc biệt!
Trần Phong cười nhạt.
Chuyện này đâu phải là do cậu muốn đâu, nó tự đến đấy chứ! Cậu chẳng có cách nào, chỉ đành chấp nhận như vậy.
Nhưng tạm thời đó không phải mối lo của cậu, chuyện bang hội kia mới là vấn đề.
Thanh niên hỏi Linh Nhi:
– Phải rồi, muội tham gia bang hội nào thế?
– À, ta là thành viên Dược bang.
– Dược bang? Mọi người luyện đan à?
– Một phần.
Tất cả những luyện dược sư ở phía Đông ngoại tông đều là thành viên của Dược bang, thủ lĩnh bang hội cũng nằm trong số đó.
Bọn họ phụ trách việc luyện đan, sau đó số đan dược này, phần lớn được đem đi bán.
– Ồ, vậy ra dược phường ở chợ đều là của Dược bang.
Trần Phong nói, Linh Nhi hôm nọ có dẫn cậu tham quan nơi này, nhưng cậu đột nhiên ngớ người.
– Khoan đã! Nếu như toàn bộ luyện dược sư ở đây đều là thành viên Dược bang vậy có khác gì đây là bang hội mạnh nhất rồi?
Cậu vẫn biết kể từ sau thảm họa viễn cổ, phương pháp tu luyện linh hồn bị thất truyền đi rất nhiều, theo với đó mà số lượng luyện dược sư cũng giảm đi vô số.
Vậy mà những người đó lại tập trung vào một hội nhóm, chỉ nhìn vào thôi cũng đủ khiến người ta phải thèm muốn.
Phải hiểu rằng, đan dược sở hữu sức mạnh không thể nào mô tả được bằng lời!
Linh Nhi lắc đầu:
– Không phải đâu! Dược bang không phải bang hội mạnh nhất, mà chỉ là bang hội có nhiều thành viên nhất.
Cho dù có là thời viễn cổ thì các luyện dược sư chưa đạt tới Linh cảnh không có mạnh mẽ như huynh tưởng đâu.
Hơn nữa các đệ tử trong tông đều khá cường hãn, cho dù không có thiên phú luyện dược thì linh hồn cũng được luyện tập không ít.
Các luyện dược sư của Dược bang muốn đối phó với họ sẽ cực kỳ vất vả đấy!
Trần Phong gật gù.
Kiến thức của cậu quả thực còn quá hạn hẹp, cần phải học hỏi thêm nhiều lắm.
Linh Nhi giới thiệu tiếp:
– Ngoài các luyện dược sư ra, trong bang có rất nhiều những pháp sư bình thường.
Bọn họ chia làm hai nhóm, một đi thu thập nguyên liệu, nhóm còn lại quản lí dược phường.
Ngoài ra còn có một bộ phận nhỏ những người gọi là thầy thuốc, lo việc chăm sóc, chữa trị thương thế mà muội chính là người quản lí bọn họ.
Thanh niên trầm ngâm một chút, ánh mắt vô thức mà ngắm nhìn người con gái đang đi phía trước:
– Cảm ơn muội!
Linh Nhi dừng bước, không hiểu:
– Tự nhiên nói gì thế?
– Lúc ta bị thương ở Thiên Huyền trấn, muội là người băng bó, chữa trị cho ta phải không?
Trần Phong hỏi.
Khi đó cậu không có nghĩ tới, nhưng lúc này, quen biết Linh Nhi thêm một chút, cậu bắt đầu thắc mắc.
Cô nàng thấy cậu như vậy thì mỉm cười:
– Bị huynh nhận ra rồi nhỉ!
– Sao muội phải giấu ta làm gì?
Thanh niên hỏi.
Chuyện này đâu phải phức tạp như vậy, để cậu biết từ đầu cũng đâu có sao đâu.
Linh Nhi lắc đầu:
– Nếu huynh nghĩ như thế thì lại đơn giản quá!
– Thì muội giải thích cho ta đi!
– Không thích!
Linh Nhi cười tinh nghịch.
Trần Phong bất lực, không biết phải nói gì.
Suy nghĩ của nữ nhân, vẫn là thứ khó hiểu nhất mà.
Cậu thở một hơi dài.
– Thôi bỏ đi.
Thế cần làm gì để gia nhập bang hội?
– Huynh cứ đến tổng bộ rồi đăng ký ghi danh là được, sau đó các phó bang chủ hoặc quan viên sẽ phân việc cho huynh.
Thế huynh định gia nhập bang hội nào?
–