Trần Phong sau khi rời tổng bộ Dược bang thì đi thẳng một mạch đến Phần Thiên Viêm giới, quyết chí tu luyện thành tài mới thôi.
Khu vực này có tám lối vào tất cả, bao gồm bốn cổng chính và bốn cổng phụ, nơi cậu tiến đến là cổng chính phía Đông.
Lúc này ở đây khá thưa các đệ tử, thanh niên gần như cứ thế đi vào mà không bị ai nhận ra.
Ngay khi đi qua cổng, cậu đã bắt đầu cảm nhận được hơi nóng khủng bố tỏa ra từ bên trong.
Trần Phong chép miệng cảm thán.
Linh Nhi có kể, trung tâm của Phần Thiên Viêm giới vốn là bản nguyên tâm hỏa của một cường giả Pháp Hoàng thực lực cực kỳ cường hãn, năm xưa vẫn lạc tại đây mà thành.
Nơi này tu luyện, chính là gây ra áp lực vô cùng cho các đệ tử.
Nghe nói, những kẻ nào chưa đạt đến pháp tông cảnh nếu như đứng cạnh tâm hỏa sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi.
Thanh niên tiến vào từ từ, để cho cơ thể làm quen với sức nóng ở đây mới tiếp tục bước tới.
Không như những đệ tử khác, cậu không muốn sử dụng pháp lực phòng hộ.
Tu luyện thân thể thực sự rất gian nan nhưng tầm quan trọng của nó không hề thua kém pháp lực hay linh hồn lực.
Vì tương lai, cậu không được phép mềm yếu.
Ngẩng mặt lên quan sát, Trần Phong không khỏi than thầm sợ hãi.
Không gian nơi này hoàn toàn đỏ rực như máu, điều đã bị ngăn cản bởi lớp tường thành cao đến chọc trời bao quanh khiến bên ngoài không thể nhìn thấy được.
Nhiệt độ nóng bỏng ở nơi đây quả thực là rất khủng khiếp.
Dường như cứ thêm một bước là lại tăng thêm vài ba phần.
Điều này khiến cho tốc độ của cậu, theo đó mà càng ngày càng chậm đi rất nhiều.
Nhưng thanh niên cũng chả có cách nào.
Tu luyện thân thể, chính là khổ cực như thế, cậu chỉ biết chịu đựng mà bước tiếp vậy thôi.
Mồ hôi chảy ra như suối nhưng lại bốc hơi ngay lập tức, khiến cho cơ thể của cậu ngày càng khô kiệt, mất nước.
Độ ẩm xung quanh cũng gần như không còn, chẳng có chỗ nào có thể giúp cậu thoải mái hơn một chút.
Trần Phong bắt đầu đuối sức, đành ngồi xếp bằng xuống, hai mắt khép hờ, bắt ấn tu luyện.
Cơ thể cậu lập tức như điên cuồng gào thét, hấp thu pháp lực chung quanh như vũ bão.
Nơi này mặc dù khắc nghiệt như vậy, nhưng mật độ năng lượng lại vô cùng nồng đậm.
Không gian trong Thiên Huyền tông, so với bên ngoài mà nói chứa đựng lượng pháp lực rất lớn, tựa hồ gần như gấp đôi.
Mà năng lượng bên trong Phần Thiên Viêm giới này còn nhiều gấp bội so với nó.
Thực sự là rất dồi dào và tinh thuần.
Thanh niên mỉm cười.
Pháp lực trong bản nguyên của cậu, gần như chạm đến giới hạn của pháp vũ cảnh rồi.
Những luồng khí trong đó đã rất dày đặc, áp suất là cực kỳ lớn.
Ngoài ra, Trần Phong cũng cảm nhận được, Nhật Nguyệt Song Long kiếm trong giới chỉ của cậu, đang liên tục hấp thu pháp lực từ nơi đây.
Điều này đối với cậu mà nói, có khi còn quan trọng hơn chuyện đột phá.
Sau hơn nửa giờ điều tức lại cơ thể, cậu khôi phục lại trạng thái đỉnh phong rồi đứng dậy tiếp tục di chuyển.
Quá trình này cứ lập đi lặp lại như vậy, không có thời gian nghỉ.
Cứ mỗi lần lại đi xa hơn trước được thêm một chút, quả thực khiến người ta vừa nản lòng, lại vừa muốn nỗ lực thêm.
Thấm thoát đã một tháng trôi qua, Trần Phong cuối cùng cũng là đến được bản nguyên tâm hỏa, tức trung tâm của Phần Thiên Viêm giới.
Thanh niên thở ra một hơi dài.
Những cố gắng của cậu bước đầu đã thành công.
Khu vực mà người ta truyền miệng phải có lượng pháp lực hùng hậu của một cường giả pháp tông mới có thể chống lại, cậu đã đủ khả năng đứng vững mà chỉ dùng sức mạnh của thân thể.
Pháp lực trong bản nguyên của cậu lúc này cũng là đã đạt đến cực hạn của pháp vũ cảnh.
Trong đó bây giờ là một màn sương trắng dày đặc, che kín toàn bộ mọi thứ, dường như còn hơi hướng ẩm ướt một chút.
Tiếp theo nên đột phá rồi!
Trần Phong thầm nghĩ, ngồi xếp bằng xuống.
Từ trong giới chỉ, cậu lấy ra toàn bộ số Trúc cơ đan mà mình có cùng với Huyết Hỏa linh chi.
Sư phụ đã từng nói, loại linh dược này cần có tâm hỏa thiêu đốt mới có thể luyện hóa nổi.
Trước mặt cậu lúc này chính là bản nguyên tâm hỏa của một vị cường giả Pháp Hoàng, như vậy hẳn nhiên là đủ.
Còn về linh dược ôn hoà phụ trợ, cậu đã có Phong Thần Văn lo liệu.
Đến đây, cậu mới khựng lại.
Tâm hỏa thiêu đốt? Thế nào gọi là tâm hỏa thiêu đốt?
Thanh niên do dự, cậu cầm Huyết Hỏa linh chi lên, đưa lại gần tâm hỏa bản nguyên.
Khi chỉ còn cách tâm hỏa chừng một gang tay, nhiệt độ bỗng nhiên tăng đột biến.
Trần Phong giật mình, đánh rơi linh chi.
Dược liệu cứ thế rơi vào tâm hỏa.
Pháp lực tinh thuần bỗng nhiên từ tâm hỏa mà bắn thẳng vào cơ thể thanh niên khiến cậu ta phải vội vàng lui một chân lại mới có thể đứng vững lại.
Cậu nhanh chóng ngồi xếp bằng, bắt ấn tu luyện, thông qua Thần Văn mà hấp thu lượng pháp lực cường đại kia.
Thanh niên chép miệng.
Cậu có thể cảm nhận được, nhờ đã có tịnh hóa của Thần Văn nên pháp lực này mới có thể hấp thu.
Huyết Hỏa linh chi năng lượng độc tố cực kỳ lớn, dễ dàng khiến cho người ta bị phản phệ nếu như hấp thu trực tiếp.
Chưa kể đến hỏa chủng trong nó cũng khá cường hãn, nếu không có dược liệu ôn hoà, bản nguyên có thể bị thiêu đốt thành tro bụi.
Đến lúc đó, chính là vô phương cứu chữa!
Nhưng Trần Phong không cần quan tâm đến chuyện đó.
Thần Văn đã xử lí hoàn hảo độc tố cùng hỏa chủng.
Cậu chỉ cần tập trung vào việc hấp thu pháp lực là được.
Pháp lực bản nguyên của cậu lúc này xuất hiện những biến chuyển rõ rệt.
Màn sương bên trong ngày càng dày đặc hơn, sau đó như thể có một áp lực vô hình, tập trung toàn bộ chúng lại về một điểm.
Quá trình này diễn ra rất lâu, cùng với nó chính là đột phá bước tường ngăn cách giữa hai cảnh giới.
Vài ngày sau, một giọt nước rất bé từ từ xuất hiện, báo hiệu pháp lực của cậu chân chính bước vào cảnh giới pháp quan.
Lượng pháp lực mà cậu đã hấp thu từ Huyết Hỏa linh chi vừa qua là rất nhiều, bất quá so với phần còn lại, chẳng khác nào đem muối bỏ bể.
Linh dược này quả là chứa một lượng pháp lực khổng lồ!
Trần Phong tiếp tục luyện hóa năng lượng.
Cơn bão pháp lực bao quanh cơ thể cậu chỉ có lớn thêm chứ không có dấu hiệu giảm bớt.
Nếu như có người đi qua khu vực này, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hồn bạt vía bởi cơn lốc đang bao quanh thân ảnh cao gầy kia từ đầu tới giờ, mang một màu đỏ tươi như máu.
Mùi tinh huyết bốc lên nồng đậm vô cùng dễ khiến người khác phải buồn nôn.
Thanh niên vẫn nhắm mắt, tập trung tu luyện.
Bên trong bản nguyên lúc này, giọt nước ban đầu từ từ lớn dần lên.
Tốc độ của nó, hoàn toàn có thể quan sát bằng mắt thường.
Một ngày cứ thế trôi qua, kích cỡ của giọt nước to đến cực đại, chiếm gần hết thể tích của bản nguyên.
Trần Phong ngưng trọng.
Bước tiếp theo, cậu sẽ phải cẩn thận mà nén giọt nước này lại, sao cho nó cô đặc hơn.
Hiện tại nó rất loãng, gần như trong suốt, không có chút dao động nào đặc biệt.
Cậu chậm rãi nén giọt nước lại, hết sức từ từ.
Việc này so